Đến đây, dù cho chàng có cảm thấy “ức lắm” thì cũng phải khuất phục, bằng không nàng sẽ cho chàng đi chỗ khác chơi, hoặc tha hồ mà cầu cứu với sở chửa lửa để nhờ mấy ông ở sở này dập tắt hộ cơn hoán hoạn ở trong người.
Khi chàng đã chịu khuất phục, tức là ngựa đã thuần rồi, thì nàng hãy ngừng lại, đừng có nhõng nhẽo gì thêm nữa mà hư đại cuộc. Cứ để cho chàng tập sự cái nghề kiếm cơm của ông Hitler thuở ông này còn là anh chàng vô danh tiểu tốt.
Nếu chàng đã hành nghề này từ khuya, đã lên đến bậc sư thúc, sư bá thì dĩ nhiên là nàng cứ tận hưởng cái thú của trời cho, bằng không, như trên đã nói nếu chàng còn là tay mơ, vừa mới nhập môn thì nàng cũng cứ để chàng tự do hành động. Dĩ nhiên đối với một kẻ vừa nhập môn làm sao có kinh nghiệm để làm đúng theo ý muốn của nàng được. Anh ta đã học bài vở nào đâu.
Nhưng lần đầu nàng chưa phải là lúc nàng bảo chàng phải làm như thế này, thế kia. Hãy để cho chàng quen với cái mùi vị của mình đã, nhiên hậu sẽ tính sau? ấy, các cụ ngày xưa cũng đã có dạy rằng “nghề chơi cũng lắm công phu vậy thời người mới nhập môn làm sao đã rành đủ thập bát ban võ nghệ được. Phải tập cho chàng phép “dưỡng công” trước đã, kế đến mới tập thế xuống tấn và rồi đi các bài Mai Hoa Quyền, La. Hán Quyền,.v.v…