VN88 VN88

Con Hạnh trong xóm – truyện xét

– Biết anh già em có còn đợi anh nữa không?

– Anh biết lòng em rồi còn hỏi nhưng còn anh thì em không biết… Anh qua bên đó thế nào? Cuộc sống nước người khác lắm phải không? Anh có… người..chưa? Nói tới đó cô chạnh lòng, nghĩ rằng Tuấn có thể giờ đang ngự trị trong tim một bóng hình nào đó không phải là cô… nghĩ tới đó thế thôi mà nước mắt như muốn chực tuôn trào ra…

– Anh thì đã đạt đựoc ước mơ mà ngày xưa gia đình kì vọng vào. Lúc đầu cũng cực lắm, vừa làm vừa học, mà tiếng anh thì anh cũng không biết lấy một chữ may nhờ bác kia chỉ dạy dùm nên giờ mới thể có được như ngày hôm nay… Trải qua cực khổ nơi xứ người, anh đã biết có một và chỉ một bóng hình trong tâm trí… Anh nghĩ anh không nói thì em cũng hiểu…

– Thế….. anh có dự định ở lại đây hay lại ra đi…

– Em nghĩ sao?

– Em không biết…

– Thế em có muốn anh ở lại đây không?

– Đã bảo người ta không biết mà, dù em có muốn anh ở lại đi chăng nữa thì nếu anh thích ra đi, em cũng đâu có cản được chứ…

– Em cản đựơc chứ.. ai nói không có cách…

-Cách gì?

– Khóa chân anh lại đi, bên ngoài nhiều cô đeo anh quá, sợ rồi nên mới nhờ em giúp anh… Vừa nói, Tuấn vừa cười nheo mắt chọc Hạnh.. Hai người như đang trở lại sự thanh thản của cuộc sống sau những ngày tháng mỏi mòn của sự đợi chờ.. Giấc mơ của hai người đã thực sự trở về… Vang đâu đây lời nói của Tuấn

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.