Duy là đứa con út trong số ba người con của ông Long, thường thì con út bao giờ cũng được cha mẹ cưng chiều nhiều hơn so với những người khác. Duy cũng vậy, tuy mẹ hắn mất sớm từ lúc hắn còn rất nhỏ song ba hắn luôn ưu ái hắn hơn so với hai người anh trai. Không hẳn là vì hắn là đứa bé nhất, mà quả thực so với hai ông anh trai từ nhỏ đã ăn chơi lêu lổng, cậy thế gia đình thì Duy lại trái ngược lại hoàn toàn. Hắn học khá, chưa bao giờ khiến cha phải lo phiến như hai anh và Duy luôn được coi là niềm tự hào của bản thân ông Long cũng như của cả gia đình họ tộc. Việc làm ăn của công ty ba hắn tuy giao cho đứa con cả, theo truyền thống phương Đông lâu nay, làm chức giám đốc song thực chất, mọi hoạt động của công ty đều phải qua tay của Duy. Chỉ có một điều mà người ngoài ít ai biết, Duy sống hơi khép mình, có lẽ từ lúc sinh ra ông trời đã cho hắn cái tính cách như vậy. Hắn tự thấy bản thân mình khó có thể hoà hợp sống thoải mái được trong chính gia đình mình, cho dù ở cái đất Tây Đô này, ít có gia đình nào có tài sản kếch sù có thể so sánh với gia đình hắn. Trong thâm tâm Duy luôn muốn mình có được một cuộc sống bình thường như những người khác, ngày đi làm công sở, hết giờ về nhà quây quần ấm cúng bên người thân. Mới hai mươi hai tuổi nhưng hắn đã đủ trưởng thành để hiểu tiền không thể mang lại cho con người quá nhiều hạnh phúc như người ta vẫn tưởng, ít nhất là qua những gì tự hắn đã trải nghiệm từ thưở nhỏ tới nay.