Cô gái mĩm cười nhìn hắn. Nụ cười như người đánh cờ ở chung cuộc và Trung là kẻ thua trận. Hắn nghe tiếng hắn trả lời vợ. Hắn nói dối như con két:
– Em. Anh cũng nhớ em và các con lắm… Nhưng anh còn kẹt một vài công
việc chưa giải quyết kịp… Có lẽ tuần sau anh mới về.
Tiếng Hằng thất vọng bên kia đầu dây. Trung ừ ào với vợ, trong lòng hắn bỗng dậy lên một niềm căm tức kỳ lạ đối với cô gái. Mâu thuẩn trỗi dậy trong lòng hắn, cái óc phân tích nhạy bén của hắn làm việc cực kỳ nhanh. Trung hiểu ngay tại sao hắn cảm thấy tức tối. Hắn nhận ra tự ái của hắn bị va chạm nặng nề. Hắn chưa bao giờ đầu hàng hay nhận thua trong đời hắn. Hắn có té ngã, nhưng lồm cồm đứng dậy, tiếp tục fighting. Hắn chiến đấu với những thách đố của đời sống. Nhưng bây giờ hắn đang đầu hàng trước cám dỗ. Hắn đã ăn trái táo của tội lỗi. Hắn đã bị đuổi ra khỏi vườn địa đàng…Hắn đang còn thèm muốn cắn ngấu nghiến da thịt mịn màng. Hắn đang còn muốn được người con gái cắn,nút, mút. Ánh mắt hắn bỗng bắt gặp ánh mắt lấp lánh cuả con rắn, chiếc vòng nữ trang của Mỹ Tiên trên giường ngủ. Con Rắn của Tội Lỗi. Trung lắc đầu như muốn xua đi những ý nghĩ quái đản lương vương trong đầu…
Trung xoay người về phía Mỹ Tiên. Cô gái nhẹ giọng:
– Em đã gọi room service. Mình ăn trưa với nhau anh nhé.
Rồi môi cô gái cong lên nũng nịu:
– Em không cho anh ra khỏi phòng em đâu.
Giọng cô gái ngọt ngào như mật ong, Trung nghe như những suy nghĩ, những nhạy bén của bộ não của hắn mà hắn vẫn tự hào là nhanh hơn máy tính điện tử, tan chảy trong giọng nói mời mọc của Mỹ Tiên. Hắn ngoan ngoãn như con cừu non:
– Ừ, anh ở đây với em luôn, em chịu không.