Mộng-Thi gần ngất xỉu, nàng nằm dài người ra. Cái dư âm của cuộc cưỡng bạo dâm còn xót lại làm nàng giật phăng lên cứ vài mấy giây đồng hồ. Bọn nó nói văng vẳng bên tai nàng một cách đe dọa.
“Mầy nên câm mồm lại đó. Nếu Đại ca mà biết được chuyện này, thì hắn sẽ chặt tay chân của mầy trước khi hắn trừng phạt tụi tao. Nhớ mà im cá? miệng chó của mầy lại đó.”
Mộng-Thi rùng mình thở một hơi dài lấy lại bình tỉnh?
Mộng-Thi tiếp tục bị bốn tên này hãm thêm bốn ngày kế tiếp. Cứ khoảng 10 giờ sáng, sau khi Mộng-Thi vừa phê vô một cử bạch phiến thì bốn tên này mò vô phòng nàng. Ngày nào bốn tên này cũng bổn cũ soạn lại, chúng nó quần quật nàng có thể đến hơn 2 tiếng đồng hồ. Mộng-Thi vừa đau vừa sướng vừa tê tái vừa đê mê. Cộng thêm với sự sảng khoái của chất bạch phiến làm Mộng-Thi đã sướng lại còn sướng hơn nữa. Nàng bồng bềnh như là ở trên tiên cảnh vậy.
Ngày đầu thì Mộng-Thi rất sợ, nhưng bốn ngày sau đó thì thật sự trong thâm tâm nàng , chính nàng cũng muốn được bị hãm hiếp như vậy. Từ khi bị Đại Ca Lùn cưỡng bách tiết trinh , Mộng-Thi chưa từng suy nghĩ đến dục vọng hay là ham muốn dục vọng. Nàng chưa từng có cái cảm giác qúa là sướng đến như vậy.
Lúc bị bốn tên đàn em của Đại Ca Lùn chơi, Mộng-Thi thật sự thở không ra hơi, nàng sứơng và bị kích thích quá độ mà thở không kịp. Nàng rên , nàng la, nàng rít lên từng đoạn từng chập. Có khi nàng rên rít lên giống như là nàng khóc vậy. Thân thể nóng bỏng của nàng lúc thì run lật bật, lúc thì giật phăng phăng thật khó mà diển tả là Mộng-Thi đã sung sướng đến cở nào.