Thằng Dũng nãy giờ quan sát cũng sợ quá vãi đái ra giường. Chú quay qua nó, chú mới chạm nhẹ cái roi trên người nó mà nó đã quắn cả người lại. Tay trái chú đè lên cổ nó để giữ cho không cựa quậy, tay phải chú vung thắt lưng quất thật mạnh vào mông nó trừng phạt “Chát… chát… chát…” thằng Dũng khóc oà như một đứa con nít, giãy giụa trong đau đớn… Chú quất lên mông, lên lưng, lên đùi nó cho trút hết cơn giận khủng khiếp của mình… “Chát … Chát… Chát…” …. Có vài roi quất cả vào bụng nó khi nó cố lăn qua lăn lại né roi trong vô vọng… “Chát… chát… chát…” … “ah… ah… ah…”. Dũng quằn quại tắm mình trong đòn roi trừng phạt….
… Chú quất mãi, quất mãi cho đến khi cảm thấy mệt mới thôi. thằng Dũng cũng chết ngất trong đau đớn, nó nằm lịm người không còn biết gì cả.
Chú mệt lả người ngồi phệt ra nhìn hai thân thể trần truồng bầm tím vết đòn roi trừng phạt. Chú ngồi nhìn, nhìn mãi… Cơn giận từ từ lắng xuống kéo chú trở về với phần còn lại của mình. Trước mặt chú bây giờ là hai thân thể đáng thương. Một là người chung chăn gối, một là đứa con của người bạn, người anh em kết nghĩa từng vào sinh ra tử với mình, đã bao lần cứu mình thoát chết, đó là anh Hưng yêu quý. Thời còn nông nổi chú đã có lúc say mê anh như người yêu của cuộc đời mình.