” Dang chân ra đi Quyên “… hắn thì thầm ra lệnh và tôi như cái máy làm theo ý hắn. Máu trong người tôi sôi lên, đầu óc tôi hoàn toàn tê dại vì kích thích đến độ tôi không nhận biết quần tôi tụt xuống quá gối từ lúc nào. Mưa hắt tứ tung nhưng không thể làm nguội cơn sốt tình dục đang ngấu nghiên trong cơ thể nóng bừng của tôi. Tất cả như chợt ngừng lại khi cảm giác đau xé giữa hai đùi, hắn ôm ghì tôi trong khi nước mắt tôi ứa ra. Lần mây mưa đầu tiên trong đời chấm dứt bằng cơn đau bất chợt rồi cảm giác hối hận bừng tỉnh, tôi đẩy hắn ra, hốt hoảng sửa quần áo trong lúc băng mình qua mưa về nhà….. Không bao giờ tôi gặp lại hắn. Những đợt nghĩa vụ liên tiếp đã đưa hắn về một nơi nào đó đem theo trinh tiết của tôi.
Cho đến khi lấy chồng, tôi còn trải qua khá nhiều cuộc tình, nhưng chỉ là thứ tình cảm lãng mạn thơ từ hoặc nhiều lắm là những chiều ôm ấp sờ mó lén lút vội vã. Đầu óc tôi lúc nào cũng lo sợ viễn vông, sợ một ngày nào đó tôi sẽ bị nhà chồng khinh rẻ vì không còn trinh trắng. Đó cũng là lý do tôi bằng lòng lấy Trương. Trương hiền lành, có thể nói khù khờ. Trương thích sách, thích học và có vẻ trầm lặng như một ông giáo già. Hôm tân hôn là ngày tôi có kinh. Không biết Trương có kinh nghiệm để hiểu biết hay không, nhưng chưa bao giờ Trương nghĩ tôi là người con gái đã qua một lần ân ái trước khi lên xe hoa. Đôi khi nghĩ lại tôi chợt phì cười vì Trương khờ khạo quá, không biết làm gì và tôi dù muốn lắm nhưng vẫn phải giả vờ nằm ngay ngắn trên chiếc giường nệm có trải chiếc khăn trắng. Trương lúng túng như kẻ phạm tội. Trương nằm trên người vợ mà chẳng biết làm gì, chỉ ngọ ngoạy nhè nhẹ như sợ làm vợ đau rồi xuất tinh giữa hai đùi tôi. Tôi đã biết mùi vị ân ái nên chỉ muốn chồm lên hay cầm cho vào, nhưng sợ đổ bể chuyện mất trinh nên đành nằm im.