Lúc Trương ngủ vùi, tôi vẫn nằm trong lòng ấm ức. giòng máu kinh rỉ lên chiếc khăn, tôi vội vàng vào thay băng. Suốt cả tuần sau đó tôi cứ lấy cớ đau cửa mình để né tránh và Trương cũng không ép buộc, còn giải thích rất khoa học cho tôi về cơ thể con người và màng trinh tiết. Sống chung với nhau chỉ vài tháng tôi đã biết Trương chỉ là con mọt sách và tình dục không được mạnh cho lắm. Đối với Trương, sách vở là người tình. Những ân ái với tôi như một thứ nhu cầu xa xỉ. Trương không biết âu yếm vuốt ve. Trương thực hiện đời sống vợ chồng như loài thú làm công việc truyền thụ giòng giống, Trương chỉ biết mỗi một động tác leo lên, cho vào và nhấp nhổm ngắn ngủi để tuôn ra những chất chứa của sự đòi hỏi, để khỏi cảm thấy khó chịu rồi lăn ra ngủ, mặc cho tôi hụt hẫng với thứ kích thích vừa nhen nhúm. Nhiều đêm tôi lẳng lặng ôm xiết chiếc gối, dằn vặt ám ảnh với những hình ảnh tưởng tượng mơ hồ vì chính tôi thực sự cũng chưa biết nhiều về tình dục, trằn trọc cả đêm bên cạnh Trương mà không biết làm sao khác hơn.
Hai năm sau, gia đình tôi thoát được và đến định cư tại Mỹ. Đời sống tây phương tưởng như sẽ kéo Trương ra khỏi lớp vỏ cổ lỗ, nhưng không. Trương càng đam mê với sách vở, miệt mài với bút viết. Tôi không thể trách và cũng không thể phủ nhận Trương là người có chí. Vừa đi học, vừa đi làm nên lăn ra giường là ngủ say vùi. Thấy Trương vất vả quá tôi cũng xin đi làm để phụ giúp thêm, nhưng Trương nhất định không cho. Trương chỉ muốn tôi đi học nhưng có biết đâu đầu óc của tôi chẳng thiết tha gì đến chữ nghĩa. Cuối cùng tôi cũng xin được một việc part-time cùng với đám tỵ nạn mới sang.