VN88 VN88

Đất trồng cao su – truyện 16

Bác Tám đứng đó, nhìn tôi lắm lét, không hiểu ông đang nghĩ gì. Bây giờ tôi muốn chạy lại ôm chầm ông hết sức, nhưng cái nhìn của ông lạnh lẽo làm sao, khác hẳn với ban nãy. “Con lấy bó cũi rồi về”, bác nói. Tôi “ờ”, rồi lẳng lặng bước theo gót bác, bì bõm bì bõm, thoăn thoắt trên con đường ngập nước, trở về.

Về đến nhà, bác gái trông đã lâu, đón chúng tôi ngoài cửa hỏi dồn. Bác trai không đáp, chỉ bắt tay làm việc. Tôi thì ú ớ không biết giải thích sao, cũng bắt tay giúp bác trai, lợp lại mái lá.

Không ngờ đêm hôm đó tôi bị sốt. Ho gần như sáng đêm. Má tôi nói tôi dầm mưa cảm lạnh. Bà mang tôi ra cạo gió, phát hiện những vết cào xướt trên. Tôi giải thích do bị té, cây quẹt, bà cũng tin. May nhờ chén cháo nóng sáng hôm đó, tôi đỡ phải liệt giường. Song mất mấy ngày sau mới hoàn toàn hết hẳn. Bác Tám trai gái có sang thăm tôi, nhưng lại ra về rất vội vàng, ánh mắt bác trai có vẻ xa lạ làm sao ấy, không biết bác có thấy mặc cảm nào, hối hận nào chuyện đã xảy ra. Xin đừng nghen bác, tôi nghĩ vậy, bởi vì con không hề hối hận chuyện đã xảy ra, xin bác cũng đừng.
Con Mai này đâu phải còn con nít nữa, bác thường nói với con như vậy. Tôi tưởng sẽ nói cho bác hiểu những điều suy nghĩ đó, nhưng lại không hề có dịp.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.