Vì mới đi mây mưa về, dùng tận sức nên Khoa chỉ muốn gặp Phương cho thêm vị vui trong tuần chứ không muốn phí sức do vậy, chàng dẫn Phương tới quán cà phê đủ để thám hiểm và tìm hiểu đời nhau.
Không biết do vô tình hay cố ý mà Phương lại mặc cái váy bó sát cặp mông và áo thun ngắn, lòi rốn, rộng thùng thình, dễ cho chàng “hành lạc”, “làm ăn”.
Mái tóc chấm vai, cặp môi hồng mọng làm chàng muốn ngậm ngay mà thôi, Nếu nàng là người con gái khác, không phải là con của người tình, thì Khoa đã kéo nàng về nhà mình hành lạc, nhưng với nàng, chàng thật sự trân quý, không muốn phí uổng một nụ hoa. Chàng chỉ muốn làm tình với nàng khi nàng đã chín mùi mà thôi.
– Anh làm gì mà nhìn em …. chết chăm vậy?
– Em còn không biết sao? nhớ em lắm!
– Nhớ mà trốn biệt 5 ngày, gọi máy không bắt!!!!!
– đừng vậy mà, anh đi công tác, trên biển, máy không bắt sóng được .
Phương như trút được gánh nặng “hóa ra ảnh đi làm”!
Dẫn Phương vào chòi lá, Khoa sành điệu đốt đèn nơi cửa ra vào, báo hiệu chòi có người, sau khi kêu thức uống, chàng quay qua Phương hỏi:
– Em thuốc bài chưa?
– Em học không vô!
Chỉ vào đùi mình, Khoa nói: Ngồi lên đây .
Phương vui vẻ ngồi lên đùi chàng, Khoa nói: Trả bài cho anh
– Em đi học, anh đâu biết gì mà đòi em trả bài?
– À ha, học trò hư, lát thày sẽ phạt, bây giờ thày dạy lại cho nè….