Tan tiệc, trên đường đưa Ph. về, Khoa hỏi:
– Em vui không?
– Vui nhiều lắm
– thiệt?
– Phải, vì được anh chăm lo như một người tình
– bộ …. Em không muốn là người tình của anh sao?
– Muốn lắm, nhưng khó ở gần anh quá nên em …. sợ
– Sợ gì?
– Không giữ được cho anh!
Phong bỗng thắng xe lại, chàng ôm lấy khuôn mặt thiên thần của Ph. Và cứng rắn nói:
– Em nghe đây, anh sẽ lấy em , em biết chưa? Vì anh đi làm xa, mình sẽ ít gặp nhau, nhưng em phải nhớ em là của anh, phải học cho giỏi, khi hai đứa mình kiếm được tiền, anh sẽ làm đám cưới với em. Nếu nghèo, và nếu em ngủ với ai khác thì giao ước này hủy bỏ, em biết chưa???
– Anh sợ em … thuộc về kẻ khác vậy sau anh không …. lấy em bây giờ đi?
– Em còn không hiểu được tình trạng của anh sao? Anh nghèo không lo được cho em nên anh đã lánh mặt em từ ngày đầu, nhưng đến hôm nay thì anh biết là anh đã thuộc về em, mình sẽ cùng nhau xây dựng một mái ấm gia đình, em có đồng ý giữ mình và vì anh mà học cho giỏi không?
– Em hứa nhưng anh phải giữ liên lạc với em dù mình không gặp mặt, đừng trốn em như anh đã từng làm.
– Anh hứa, nếu đi xa, anh sẽ báo em biết, sẽ gọi cho em mỗi ngày nếu ở trong đất liền và sẽ gặp mặt em nếu có thời gian.