Đêm đó Hạnh ra cả chục lần, Còn Khoa cu rát đến xưng lên, chàng nghĩ: với đà này chắc là sẽ liệt sớm! Tuy muốn ngưng lại nhưng thấy Hạnh sướng quá nên chàng chơi tới bến. Sáng hôm sau, Khoa phải gọi vô sở nghĩ bịnh vì cu rát, đi không nổi, còn Hạnh, rời nhà Khoa là “nhóm bạn” với mấy bà sồn sồn có chồng ở nước ngoài để mua “đồ chơi” và nhân sâm cho Khoa.
*
* *
Tới giữa trưa thì Khoa đã lại sức, chàng điện thoại cho Ph. như đã hứa, cô bé hôm nay ngoan ngoãn nằm nhà. Chỉ nghĩ đến Khoa thôi là dâm thủy đã tràn trề chứ đừng nói chi ến lúc Khoa đụng vào người. Đôi lúc Ph. tự mắc cỡ với chính mình khi nghĩ đến chuyện đụng chạm của Khoa. Đang mơ màng thì Khoa gọi, Ph. tỉnh người hẳn ra:
– Em đang nghĩ tới anh nè
– Hôm nay em làm gì?
– Em nghĩ hè rồi, tuần tới mới quyết định theo ngành nào cho năm tới, anh có muốn giúp em lựa ngành không?
– Ừ, để anh coi trường nào nhận em rồi sẽ giúp em, em ăn gì chưa?
– Em mới ăn xong rồi, trời nóng lắm, em … làm biếng ra ngoài.
– Ừ, vậy … em ngủ đi, để anh đi kiếm gì ăn
– Xí, mới nói vậy mà đã vui vẻ đi ăn một mình. Em còn dư đồ ăn nhiều lắm, anh muốn tới nhà em ăn không?
– Không dám đâu, Mẹ em mà thấy là toi!
– Anh còn gì với mẹ sao?
– Thôi được, để anh ghé một tí rồi về, giao trước, không ngồi lâu à nha.
– Da. …