Ba ngày vào đất liền là ba ngày mây mưa của ông và Hạnh. Họ quấn nhau cả ngày, họ đụ nhau khắp mọi nơi, bếp, phòng khách, phòng tắm, phòng ngủ, lúc nấu ăn, lúc dọn dẹp, lúc giặt đồ … Cả ông Sang và Hạnh đều tiếc ngẩn ngơ vì đã bỏ phí 20 năm chơi, đụ!
Trước khi chia tay, họ còn thoả thuận: Chồng em về thì anh giữ tàu, anh về thì chồng em coi tàu, như vậy là …. Em sẽ luôn có người phục vụ …
Sau khi ông Sang đi, cũng là lúc Khoa về đất liền, người đầu tiên chàng liên lạc là … Hạnh! Chàng cần nàng để giải toả khí tồn trong người, và muốn được nàng chăm lo nhà cửa trong lúc ở lại trong đất liền.
Mở Màn sự nhớ nhung là Hạnh nhét nhân sâm vô chim mình để khoa ăn, xong, nàng lấy đồ chơi “điện tử” ra và bắt đầu hôn hít nhau.
Đồ chơi là một sợi dây xích bạc, 1 dầu gắn liền với con cu giả, trong con cu có bin để rung và còn có lỗ xịt khí như “đồ” thiệt. Đầu giây kia tẻ thêm 2 dây khác, phía cuối 2 dây là 2 ổ Khóa. Thấy Hạnh lục đục mang đồ chơi ra, Khoa loé lên ý nghĩ phá phách: chàng còng tứ chi Hạnh lại, hôn hít, liếm, cà, thọc móc cho đến khi Hạnh ra thật nhiều lần, sau đó, chàng thọc cu giả vào chim và đít nàng, bật rung thật nhẹ cho nàng đủ phê nhưng không sướng, tiếp theo chàng bắt nàng bú cu mình, lần đầu tiên cả 3 lỗ đều làm việc nhưng tay chân bị còng, Hạnh sảng khoái gồng người và mút cu Khoa, một lúc sau, mút không đủ đô nên Khoa bắt đầu đụ miệng nàng, chàng tung hoành ngang dọc đếnn tận cuống họng nàng. Khi thấy mình sắp ra, Khoa ngưng lại, và cứ thế, cu thật, cu giả làm Hạnh sướng đến phát điên, cú cuối, Khoa bật độ rung mạnh hết mức, mở tín hiệu xịt khí cho đồ chơi, đồng thời, chàng cũng bắn khí đầy miệng nàng. Hạnh gồng người, miệng ư ử như trúng phải thuốc tê!