Ngày Phương ra trường, ông Sang và Khoa đều vô bờ để chúc mừng nàng. Khoa thì dĩ nhiên là phải vô bờ để vui cùng người yêu. Còn ông Sang thì cũng … phải vô bờ vì người “thương” yêu cầu. Riêng ông Phong thì không thấy về.
Từ ngày “chơi” được Hạnh, ông Sang mua hẳn cho mình một ngôi nhà nhỏ, xinh, viện cớ là con gái đã ngoài 30, nó cần đời sống riêng nên ông cho hẳn nó ngôi nhà cũ của gia đình ông, nhưng nguyên do chính là … ông muốn xây tổ ấm để mây mưa cùng Hạnh. Ông không muốn mỗi lần làm tình với Hạnh thì phải đi khách sạn, phải năm lên chỗ cả ngàn người đã nằm, càng không muốn làm tình với Hạnh mà lòng nơm nớp lo Phương sẽ bắt gặp. Thế là họ quyết định xây tổ ấm ở một nơi xa thành phố nhưng đủ tiện nghi, đủ yên tỉnh để tiếng rên của Hạnh vang vọng khắp nhà, đủ an toàn nếu như nứng ngoài vườn thì vẫn làm tình ngay tại chỗ được. Biệt thự này, ông và Hạnh đặt tên là: thiên đàng.
Lần này Khoa lên đất liền sớm nên chàng quyết định ghé nhà thăm chị Hai rồi mới đến gặp Phương. Từ ngày mẹ mất, chị Hai thay bờ vai mẹ, chị chăm sóc, lo lắng cho Khoa từng chút, không khác gì mẹ. Đôi lúc, thấy chị cô đơn Khoa rất xót lòng, nhưng… có lẽ do duyên số, bao chàng trai theo đuổi chị, cứ dần dần ra đi, họ chán cái tính vui vẻ nhưng khéo đuổi của chị, không ai đủ kiên nhẫn làm mềm lòng chị.