Gần đến nhà Khoa hỏi “bây giờ nói với …. Hạnh làm sao?” “Mẹ đã có ba, ba còn ở nhà thì chúng mình còn ngang nhiên, khi ba đi mình tính tiếp.” “ba đi rồi …. Tính sao?” Phương tinh nghịch “anh bắt đầu yêu em hả?” “có … chút chút nên lo!” “lo gì?” “Em nghĩ coi, yêu em, Hạnh ghen, yêu Hạnh, em ghen, thôi thì … anh yêu người khác cho hai mẹ con em không xót lòng!!!!” Biết Khoa đùa, nhưng Phương vẫn nhói tim, làm sao để chàng vụt khỏi gia đình nàng được, nàng chấn chỉnh “Em và Mẹ sẽ sắp xếp cho anh yên lòng, vì anh, em sẽ chịu thiệt thòi ….” “đừng làm vậy, anh không đáng đâu” Phương nắm chặt tay chàng “dù đáng hay không thì em cũng đã bắt đầu …. Yêu anh rồi!”
Trả nàng về lại cho gia đình, trên môi Khoa còn lưu lại đâu đó mùi trinh nữ, mùi con – gái – người – tình ; nghĩ tới đó, lòng chàng chùng xuống: “không biết là trời ban hay trời phạt đây!”
Hạnh dâm đãng nút lưỡi chồng, rồi nói: Cám ơn anh đã cho em một đêm tuyệt vời, ông Phong còn lơ mơ ngủ nên không trả lời, muốn chồng dậy mây mưa trước khi đi làm nên Hạnh tiếp tục hôn chồng, nàng mút vú chồng, rồi lưỡi chuyển nhẹ xuống bộ hạ chồng, “em đói bụng, muốn ăn sáng của anh đây” ông Phong lơ mơ ngủ “ừ, ăn đi em” Hạnh mút thêm vài cái nữa làm con cu Phong chóc ngóc lên trời, không để chồng kịp phản ứng, nàng thản nhiên để cu chồng vô chim mình rồi ngồi xuống thật nhanh, tiếng hự của ông Phong làm nàng hãnh diện vô cùng vì điều đó chứng tỏ chim nàng còn “bót” lắm. Nhấp nhô vài cái, nàng bỗng nhớ tới cú đâm đít hôm qua, đã lắm, nghĩ thế nên nàng nhổm dậy, nhẹ cầm cu chồng để đúng lỗ “tiên phong” nhưng lần này, nàng không làm nhanh được vì đít còn khô, sẽ đau lắm, từ từ ngồi xuống, đã quá, nàng bắt đầu bản “tình ca” : u, đã quá cưng ơi, anh nông cạn đời em rồi ư …. Ư….”