Jenny ôm chầm lấy Bình, khóc sướt mướt, một lúc lâu
– Em xin lỗi anh! Vì em quá yêu anh, em đã lừa dối anh bấy lâu nay.
– Chuyện gì?
– Ngày trước, trước khi em về nước anh có người yêu, người đó chính là Trang, người mà bấy lâu anh thắc mắc, anh yêu người đó nhiều lắm. Dù rằng trước đó anh có yêu một người nào đó nữa mà em không biết tới, nhưng anh với Trang đáng nhẽ ra là một đôi, còn em chỉ là một người thứ 3, bấy lâu nay em vẫn hy vọng anh yêu em và quên Trang đi. Nhưng dù anh quên đi mọi việc nhưng vẫn còn nhớ mãi đến Trang, em thực sự không thể bằng được cô ấy, em…
Bình như chết đứng, cố hỏi lại Jenny một vài lần nữa để khẳng định.
Mấy hôm sau Jenny rời VN để đi học tiếp học vị thạch sĩ kinh tế, vì với cô nàng giờ đây hiểu ra những thứ không thuộc về mình sẽ mãi mãi không là của mình, dù muốn cũng không thể nào được. Không những thế Jenny còn để lại lá thư gởi lại nhà Bình: “em thực sự cảm phục 2 người chúc 2 người sẽ sớm tìm được nhau, chúc hạnh phúc” và vài dòng địa chỉ kiêu Bình hãy tìm đến đó.
Bình gọi điện xin nghĩ việc sau khi đọc xong những dòng thư của Jenny. Vì Bình nghĩ mình chẳng còn lý do gì để tiếp c\tục công việc mà bấy lâu nay mình cũng chẳng còn hứng thú. Rồi Bình tìm đến địa chỉ của Jenny đưa cho, Một căn biệt thự , khiến Bình không hiểu đó là đâu, và chuyện gì sắp xãy ra, Bình nhấn chuông, đợi một lúc. Một người độ chừng 40 tuổi hay hơn ra mở,
– Cậu tìm ai?
– Cô cho cháu hỏi nhà này của ai vậy?
– Tại sao lại hỏi?
– Không cháu biết làm phiền, nhưng chủ nhà này trước kia là ai vậy?
– Từ khi cất đến nay nhà này vẫn là của một chủ, không thay đổi bao giờ.
– Vậy thì chủ nhà này tên gì vậy cô?
– Đó! Cái tên ghi trên kia đó!
Nó thầm nghĩ họ, cùng họ với Trang? Vậy thì?
– Nhà này có ai tên Trang không?
– Trang? Cô chủ nhà này.
– Đúng rồi, cháu muốn gặp Trang, gặp người đó !
– Vậy mời vào, mà thôi, tôi chẳng quen biết cậu, hay để tôi gọi cô chủ ra cho cậu gặp.
– Dạ !
Bình hồi hộp, chờ đợi,mong rằng đó chính là Trang, ấy lâu nay mình vẫn ngày đêm muốn biết sự thật từ chính cô ấy.
Bà ta dẫn một người con gái chừng 25 tuổi ra, Bình ngạc nhiên, ngơ ngác, đó không phải là Trang mà là ai khác, Những niềm vui mà Bình chờ đợi tự nhiên vụt mất.
– Có người này muốn tìm cô.
– Anh là ai ? tôi có quen anh chăng ?
– Dạ ! cho tôi hỏi ở đây ai tên Trang ?
– Tôi đây ! có việc gì không ?
– Ừ thì ! có có biết người này không ?
– Ừ ! tôi cũng chẳng biết !
– Tôi xin lỗi vì đã làm phiền.
Bình lững thững bước về, vô vọng, mọi hy vọng tan biến, Bình đau khổ, đau đớn, nhưng đành chấp nhận sự thật.
phần cuối nhé các bác! hy vọng các bác vui vì cái kết cục như vậy!
Bình lững thững bước về, vô vọng, mọi hy vọng tan biến, Bình đau khổ, đau đớn, nhưng đành chấp nhận sự thật.
Một chiếc xe Morning màu trắng chạy lướt ngan, khiến Bình xém ngã vì cái thững thờ của mình. Nhưng nó nhận ra, người ngồi sau xe là Trang, nó chạy theo, chạy theo và gọi
– Trang ! Trang ! anh Bình đây !
Nó chạy theo đến tận căn nhà khi nãy, thở hổn hển,
– Trang ! anh Bình đây mà, em không nhận ra sao?
Trang bước ra khỏi xe nhìn nó,
– Anh còn tìm tận đây quấy rối ?
– Trang ! sao người trong kia bảo là Trang ? còn em ? là Trang đúng không ?
– Không ! tôi tên là Hoa , mong anh hãy gọi đúng tên tôi !
– Vậy thì, người trước giờ mà anh biết là ai ?
-Tôi không biết, xin lỗi tôi rất bận, mong anh đừng phiền tôi.
Trang bước vào cổng nhưng loáng thoáng những giọt nước mắt ứ đọng trên mi.
Nó cố nói lớn
– Anh không có nhiều tiền như những người khác, anh đi làm, còn phải đi học, mỗi tháng anh sẽ cho em 2 triệu, anh…anh không bắt em phải ở với anh mỗi ngày, chỉ hy vọng, thứ 7 hay chủ nhật em đừng đi làm, mà qua đây với anh, anh không cần chuyện tình dục này đâu! Anh….anh chỉ mong em…không đi làm vào ngày thứ 7 hay chủ nhật thôi! Được không?
Trang òa khóc rồi quay lại nhìn nó, và nó cũng đang sung sướng vì không biết vì sao nó lại nhớ ra cái câu đó, cái câu mà từ cái ngày nó còn là một sinh viên nghèo sơ nghèo xác, mới xin việc làm lại dám mở miệng đòi nuôi một con cave. Trang thực sự xúc động, vì những kỷ niệm chưa bao giờ phai dấu trong nàng, nàng biết mình vẫn còn yêu Bình lắm, vẫn không quên nói câu :