những vậy mà Bình nút khiến cô nàng thực sự khó chịu, quá khó chịu nên cái mông cứ giật giật liên hồi. Rồi ôm lấy cổ của Bình, đè nó thật mạnh vào chim nàng,
– Được rồi.
– Tí nữa đi.
Bình bú một hồi lâu, khiến miệng mồn toàn dâm thủy của Trang Bình mới sốc con cu mình lên. Bình bắt đầu nhấn mạnh vafocon chim của Trang,
– Á!
– Đau hả?
– Không! Khó chịu lắm
Rồi Trang víu chặc lấy Bình như thể Bình sẽ tuột khỏi nàng khi nàng buông ra, Bình liên tục hẩy thật mạnh vào chim của Trang, cả 2 như lạc vào chốn hư vô, trụy lạc, rồi đấm chìm trong giấc ngủ.
Sáng dậy Bình vẫn đi làm, vẫn không quên hôn lên tráng của Trang một cái, ngắm nhìn cái vẻ đẹp tự nhiên, không son phấn của nàng. Bình biết mình thật hạnh phúc khi có Trang sống chung với mình. Những ngày còn lại bên cạnh Bình, Trang muốn hiến dâng tất cả để rồi ra đi mãi mãi.
Thoáng cũng đến ngày mà Trang phải ra đi. Hôm đó cũng là một ngày bình thường, nhưng trời mưa dầm, cái tháng 8 rồi nhưng trời vẫn còn mưa tầm tã, giống như đang khóc thương cho người con gái đáng thương kia. Kể từ đó không ai còn biết Trang đã đi đâu, làm gì. Ngày ngày Bình vẫn đi làm làm và chờ đợi cái gì đó, chờ đợi trong vô vọng. Bình cũng cố đi tìm, đến cả trường của Trang, nhưng Bình không biết tất cả những gì về Trang, chỉ biết cái tên học trường đó, nhưng ngành thì bản thân nó lại cũng chẳng nhớ rõ. Trang biến mất khỏi cuộc đời nó như một cô tiên diệu hiền, rồi vụt mất như một giấc mộng đẹp. Trang chẳng để lại gì, chẳng còn thứ gì để nó tìm kiếm được cô nàng, nó tiếc, tại sao nó quá vô tâm? Đáng lẽ nó phải hỏi về gia đình, hay ít nhất là họ tên của Trang cơ chứ? Tại sao? Nó thực sự bị sa sút trong công việc, nó dừng như đánh mất bản thân mình, dù rằng Jenny cũng cố gắng giúp đỡ công việc nó. Nhưng nó không thể quên được hình bóng của Trang.
– Anh Bình! Anh đừng buồn nữa, dù gì mọi chuyện đã qua rồi mà?
– Qua rồi? nhưng anh thực sự nhớ Trang lắm, em hiểu không?
– Em hiểu, nhưng anh đừng như vậy! Trang ở đâu đó thấy anh như vậy Trang không vui được đâu!
– Anh mặc kệ.
Rồi hôm đó 2 người họ đi nhậu cùng nhau, nhậu nhiều lắm, dù vậy nó vẫn còn tỉnh táo để mà biết người ngồi cạnh nó là Jenny chứ không phải Trang. Nó đưa Jenny về tận nhà, rồi phóng xe đi thật nhanh, không mai cho nó nó bị tai nạn, phải nhập viện. Thương tích khá nặng
Dù không còn sống cạnh nó, nhưng Trang vẫn thường xuyên ghé nhà để xem cuộc sống của nó, hay núp ngoài đường để nhìn vào căn nhà mà ngày xưa nàng vẫn sống cạnh nó. Hôm nay đã 4h sáng vẫn chưa thấy Bình về, Trang bắt đầu lo lắng, vì nó biết dù có thế nào, hay đi nhậu ở đâu thì mỗi đêm tầm 1h sáng là nó phải về tới nhà, vậy mà…
Cuối cùng Trang biết là Bình đang bị tai nạn và nằm tại bệnh viện…, Trang đến nơi thì thấy Jenny đang ngồi ở đó, vẫn khổ sở chờ chực 1 đêm rồi. Nó gãy mấy sương sường, chấn thương não, rất có thể sẽ liệt cả đời, nhưng phải chờ đến gia đình lên ký giấy mới có thể làm phẩu thật được. Trang như điên lên,
– Tại sao? Tại sao không làm ngay?
– Chị bình tĩnh, chị là cái gì của ảnh?
– Tôi là vợ! đưa giấy đây! Tôi sẽ ký, sẽ ký ngay!
– Chị đợi tí, xong giấy tờ bác sĩ sẽ làm phẩu thuật ngay.
– Nếu vì sự chậm trể của các anh tôi sẽ kiện, sẽ kiện cái bệnh viện này!
– Chị bình tĩnh, nhưng đây là thủ tục, mong chị thông cảm.
Hai người con gái cùng yêu một người, lại cùng nhau chờ đợi một người con trai, cái giây phút đó cả 2 điều không ai để ý tới ai, chỉ chung một ước nguyện và cầu mong cho Bình mau tỉnh lại.
Và mọi người biết không? Dù phẩu thật khá thành công, nhưng Bình lại quên đi quá khứ, quên đi tất cả mọi thứ đã xảy ra, và ký ức của Bình chỉ còn sót lại là ba và mẹ Bình. Trang rất đau khổ khi nhiều lần bị ba của Jenny làm phiền buột phải rời xa Bình thêm lần nữa.
– Tôi nghĩ đến đây là cùng, kể cả ba mẹ Bình cũng không biết cô? Vậy thì cô đủ tư cách gì mà ở đây?
Trang thực sự không biết phải làm sao? Giờ nói ai là người tin cô? Nên lại một lần nữa chấp nhận ra đi, và không còn gì để hy vọng. Trang khóc một mình, nỗi buồn của cô cũng không ai hiểu, người hiểu cô nàng là Bình nay lại chẳng còn gì để nàng lưu luyến, rồi nàng quyết định ra đi, nhưng vẫn để lại cái gì đó trong căn nhà mà ngày xưa nàng sống cùng Bình. Và cũng đúng thôi, khi Bình dần hồi phục lại ký ức, và mọi thứ chỉ nhờ mọi người kể lại cho Bình nghe, và không có một chút gì đọng lại trong Bình ký ức của Trang. Cũng vì vậy Trang đành ra đi mãi mãi…
Cuộc sống là vậy! phủ lắm, nhưng đành thôi, đành chấp nhận thôi. 2 năm trôi qua, giờ Bình có một cuộc sống khá tốt bên cạnh Jenny, nhưng vẫn không chịu thay đổi nơi ở của mình, vẫn sống trong căn nhà ấy, vì với Bình còn một cái gì đó khiến Bình không thể xa được nó, chiều chiều Bình đi làm về lại có thói quen ngồi đợi Trang, nhưng nó không thể biết nó chờ đợi cái gì? Những cái gì trong đầu nó tồn tại như một thói quen, dù rằng nó với Jenny sắp đến ngày cưới, nó thực sự muốn hiểu đó là cái gì khiến nó cứ phải làm như vậy, không như vậy nó cảm thấy không chịu nỗi.
Hôm đó nó chở Jenny đi ăn sau đó trở lại con đường ngày xưa, cái lần đầu mà nó gặp Trang, lại có một cô bé đứng đó, nó đã quay xe lại như cái ngày xưa ấy. Đầu óc nó bắt đầu điên đảo lên, nó phát bệnh lại, và tâm trí nó lại không ổn định, phải nhập viện lại. Nó như nhớ lại cái gì đó,hình ảnh của người con gái nào đó cứ lẩn quẩn trong đầu nó. Nhất là cái hình ảnh người con gái đứng ngoài đường, và hình ảnh nó vòng xe lại, nó cố nhớ lại vì sao mỗi chiều lại phải chờ đợi cái gì đó. Nó trốn viện về nhà, để lục lạo cái gì đó trong nhà, nó lục tung mọi thứ, mọi thứ và cuối cùng nó tìm ra cái gì đó. Một dòng, chỉ là địa chỉ, một cái địa chỉ nhỏ dẫn nó đến một nơi, không phải ở VN này mà ở một nước nào đó. Nó cố tìm ra cái nơi đó trên google map, cuối cùng nó quyết định đi tới nơi đó trong đêm. Nó lấy mọi thứ cần thiết rồi viết lại một lá thư để trên bàn : “anh có việc, ít ngày sẽ về”, rồi bỏ đi. Nó không thể đợi đến ngày hôm sau mới có chuyến bay, nhưng tối đó nó nôn nóng mà ra sân bay thức cả đêm để đợi. Hình bóng người con gái đó cứ hiện ra trong tâm trí nó, nó thực sự cần, cần lắm, nó cần biết.
Một chuyến bay dài, dù rằng phải đi mấy qua thêm trạm khác mới tới nơi nhưng nó sau khi tìm hiểu lịch trình liền tới cái địa chỉ đó. Một căn nhà nhỏ mà nó nhìn thấy, giữa cái bang này thì chắc hẳn là nó, nhưng nó không thấy chủ nhà đâu cả. nó cố hỏi mọi người xung quanh, và chờ đợi, cuối cùng cũng có người chỉ nó rằng: “là một người Việt, trạng 25- 26 tuổi, nghe đâu về Việt Nam rồi”. nó chỉ biết như vậy, nó thất vọng, nhưng cố leo rào vào luôn nhà đó. Nó tìm quanh, căn nhà bố trí rất giống nhà nó đang ở, nó tới luôn tìm mọi thứ trong nhà, cuối cùng mới biết rõ họ tên của người con gái đó. Nó nán lại để hy vọng tìm hiểu cái gì đó thêm, nhưng lại bị bắt vì cái tội đột nhập nhà người khác. Lại chẳng có người bảo lảnh, nhưng thực ra dừng như nó muốn như vậy, để hy vọng gặp được chủ nhà đó. Cũng mai là cảnh sát chấp nhận với những gì nó yêu cầu, là tạm giam nó đến khi người đó trở lại về bên này. Vì nó tin rằng người đó là người nó quen. Một tháng trôi qua, nó vẫn tin tưỡng là người đó sẽ trở lại, và ngày ngày vẫn đi phải làm những việc mà họ yêu cầu nó.
Hôm đó nó được gọi lên, trước mắt nó là một người con gái có dáng rất giống với những gì nó suy nghĩ.
– Cô là ai? Tại sao lại có trong ký ức của tôi?
– Về đi, tôi bảo lãnh anh rồi đó.
– Nhưng!
– Về nhà tôi đi hẳn nói.
Nó cố nhìn thật kỹ khuôn mặt ấy người con gái đó ánh mắt long lanh, xinh đẹp, nó thực sự không biết ra là ai, nhưng nó rất muốn biết người con gái này là ai, là ai? Trong đầu nó chỉ muốn một câu trả lời.
Về đến căn nhà lạ lẫm và rất giống với căn nhà mà nó ở, duy chỉ khác là căn nhà đó bằng gỗ được sơn tường khá giống với nhà nó. Nó cứ nhìn mãi,
– Vì sao anh lại vào nhà tôi?
– Tôi xin lỗi, thực sự không biết vì sao mình lại làm vậy, có cái gì đó mách với tôi rằng tôi phải tìm đến nơi này.
– Và rồi anh vào nhà tôi? Lục tung nhà tôi lên?
– Không không! Tôi thực sự không lấy bất kì cái gì của cô.
– Vậy giờ anh muốn gì?
– Tôi muốn biết em là ai? Và tại sao có trong tâm trí tôi.
– Anh thực sự muốn biết ?
– Đúng vậy ! tôi thực sự bị tai nạn, sau đó không còn nhớ ra cái gì cả.
– Vậy à ? vậy anh thực sự muốn nghe tôi kể ?
– Tôi vẫn đang rất muốn biết thực sự cô là ai ?
– Tôi thực sự chỉ là một con cave, sau một lần gặp anh, tôi yêu anh, nhưng anh không yêu tôi, tôi cứ bám riết lấy anh, khiến cho trong giấc mơ anh cũng mơ thấy tôi, và rồi tôi đã ra đi vì anh hứa cho tôi thật nhiều tiền. Giờ anh hiểu chưa ?
– Không phải là sự thật !
– Vậy anh còn muốn gì ? muốn gì nữa kia chứ ? trong khi tôi đã làm theo lời anh yêu cầu