Gã cúi đầu ghi ghi vài chữ trên tập hồ sơ. Đây là lần hẹn thứ 3 của nó với gã rồi. Lần đầu tiên, nó cũng có những cử chỉ lạ lùng, nhưng không giống như thế. Nhưng dù sao, gã đã có dự phòng về điều này, gã nhất định phải nghiên cứu kỹ càng trường hợp của nó hơn. Nghĩ vậy, gã bèn hỏi: “Vậy em không là Trinh thì là ai? Em nói cho tôi biết đi”.
“Nếu như con nói con là Dung thì sao?”, nó chồm về phía trước có vẻ thách thức.
“Em muốn tôi gọi em là Dung à?”.
“Gọi gì cũng được. Miễn sao bác sĩ làm theo ý con. Bác sĩ có thể gọi con tên của vợ bác sĩ, nếu thích”.
Con Trinh đọc chuyện 16 mới
Dung là tên vợ gã. Sự trùng hợp này làm cho gã khó chịu. Hay là con bé này tìm ra tên vợ gã để trêu chọc gã. Gã thấy hơi ngờ vực. Bao nhiêu năm hành nghề bác sĩ tâm lý, gã mới thấy trường hợp bệnh nhân tới đây có ý trêu chọc gã. Gã hơi nóng trong lòng. Nhưng mùi nước hoa của nó thoảng trước mũi gã, như muốn thu hồn gã. Gã thấy dịu dịu đi, có phần hơi mất tập trung.
Bao giải đáp từ các lần học ở đại học, lẩn quẩn trong đầu gã bảo gã phải làm gì. Hay là phải ngưng ngay? Lèo lái nó trở lại một đề tài khác? Gọi một người khác tới để tránh trường hợp ngoài ý muốn có thể xảy ra? Hay cứ để cho nó tiếp tục bày tỏ tâm tư của nó mà biết đâu sẽ tìm ra được căn bệnh? Gã chắc chắn giải pháp cuối cùng không tốt lắm, nhưng rồi gã lại cứ để yên.