Gã lấy hơi sâu trong lồng phổi, ngẫm nghĩ làm sao để tiếp tục vì cảnh tượng trước mắt gã chưa hề xảy ra ở văn phòng này.
“Nếu như em không đàng hoàng, bác sĩ có thể phạt em. Con nít nào cũng sợ bác sĩ mà”, giọng nó nhẹ nhàng cất lên cắt tan giòng suy nghĩ của gã.
Gã thấy hơi làm lạ, nhưng gã đã từng đọc qua một bài trong sách giáo khoa. Những người bị bệnh lưỡng tính thường là lúc nhỏ bị tình trạng ngược đãi, về thể xác hoặc tình dục. Đôi khi quá mức chịu đựng, thì nạn nhân sẽ nảy sinh một người khác trong cơ thể để gánh chịu bớt đi sự đau đớn đó. Có lẽ, nó đang nói cho gã biết điều gì đây mà chưa nói ra được. Hay là Dung là một đứa con gái nào đó do nó đặt ra để gánh chịu sự đau đớn dùm nó.
Gã trầm ngâm suy nghĩ, cố tình cho nó tiếp tục những gì nó muốn làm. Một điều làm cho gã thấy nhẹ nhỗm hơn là gã bắt đầu tin tưởng nó không phải trêu chọc gã, con bé rõ ràng mắc bệnh lưỡng tính.
“Người ta nói thương cho roi cho vọt. Con không đàng hoàng thì bác sĩ có thể phạt, hay đánh. Lúc nhỏ con hư lắm, thường không dọn dẹp nhà cửa nên ba mẹ hay phạt nặng, nhất là ba”, giọng nó nhỏ nhẹ một lần nữa.
“Đánh thì không dám”, gã trả lời, dù là trong một thoáng gã có nghĩ qua cái cảnh tượng đó sẽ ra sao nếu như gã cầm roi lên và nó đang nằm sấp. “Nhưng tùy theo tuổi tác đứa con nít mà dạy bảo, Truyện sex đôi khi làm quá lố sẽ thương hại tâm hồn nó”.
“Bác sĩ có con không? Sao bác sĩ rành cách dạy con vậy. Nếu con bác sĩ hư, bác sĩ đánh ra sao? Con thấy con cũng hư lắm. Bác sĩ cứ phạt con đi. Con muốn mà. Phạt con, đánh con, con thấy dễ chịu hơn. Nếu không, rồi con cũng tự hành hạ mình”.
Vừa nói, nó vừa bò xuống đất trong tư thế gần như nằm sấp xuống để chịu phạt. Gã lúng túng, nhưng cố định thần lại, nghĩ tới trường hợp lúc nhỏ nó bị ngược đãi chăng. Mà ai ngược đãi nó?
“Em có bị phạt hay bị đánh bao giờ? Ai đánh em. Hình phạt ra sao”, gã hỏi một cách kiên nhẫn, cố tình dằn lại hơi thở dồn dập.
“Nhiều lần rồi… Riết rồi quen. Đánh cũng có. Trói cũng có, bị bỏ đói hay như phạt nằm cũng có. Mới đầu khổ sở lắm, nhưng rồi thấy thích là khác”.
“Em nói phạt nằm là sao? Bắt không cho ra khỏi giường à?, gã hỏi.
“Không, phạt nằm thì mãi sau này mới bị, khi mẹ vắng nhà, ba hay phạt nằm”.
“Nhưng đó chỉ là Dung thôi, Trinh không hề thích những hình phạt này chứ?”, gã hỏi.
“Con không biết. Điều đó không qua trọng. Nếu nó thích bác sĩ thì nó cũng sẽ thích bất cứ điều gì bác sĩ yêu cầu? Kể cả phạt nằm”, vừa nói nó vừa cho mấy ngón tay đan đan ở dưới lai áo.
“Hay là bác sĩ có muốn khám tổng quát con bây giờ, con cởi áo ra được không?”, thình lình nó đề nghị.
“Dung, tôi không cần khám tổng quát gì hết. Tôi chỉ là bác sĩ tâm lý, không phải bác sĩ gia đình”, dù nói thế, nhưng trong thâm tâm gã, gã muốn một lần làm khám tổng quát cho nó để được đích tay chạm vào thân thể mà gã cứ ao ước nãy giờ.