VN88 VN88

Đọc truyện 16 chị chủ nhà

Đó, cái số tôi lận đà lận đận như rứa. Học hoài bài vở cốt gây uy tín với vợ con mà cứ cà trớt hổng xong. Cũng tại trái tim tôi nó có chút xí mà thấy đâu a vô thương đại đó. Cho nên hễ gặp đàn bà là cái tay cứ giựt giựt muốn đờn. Đờn như các nhạc sĩ thì tôi chịu, còn dùng tay mà đờn, mà khảy khiến các bà rung lên như dây tơ thì chắc chẳng ai sánh nổi tôi.

Bà xã tôi đó là bằng cớ. Lần nào bả ôm bầu cũng ì à ì ạch, một hai là lỡ một lần hổng ham hố nữa đâu. Tôi cũng hứa để bả yên tâm. Nhưng con cái vừa ra, nồi than nằm chưa nguội, rúc vô thấy bà xã cho con bú đã quên trớt quớt. Bả nằm chình ình ra đó, áo để mở bung, con nít bú một bên còn một bên thì cứ thò lõ mắt nhìn biểu sao tôi không nổi ngứa. Vậy là con một bên, cha một bên, thay nhau bụm mút vú mẹ tì tì. Bả có xô thì cũng hổng hất ra nổi.

Lúc miệng đã ngậm vú vợ rồi, tay hổng lẽ lại để không, thế là óc thì dặn đừng, mà ngón tay thì cứ bò lần xuống háng bả. Trách chi mà bả đang lơ mơ để con bú, bỗng thấy mát mát dưới hạ bộ, tỉnh ra thì đã thấy thằng tía mắc ôn đã chễm chệ núp gò mối tập bắn bia từ phía sau đít bả rồi.

Từ đó, bấm đốt ngón tay đủ 9 tháng 10 ngày là bọn nhóc lại có thêm một em bé. Con lớn tha con nhỏ, lưng ẹo một bên, bà vợ càng ngày càng luộm thuộm rề rà nặng chịch. Thế mà “ tắt đèn nhà ngói giống nhà tranh “, bà xã luôn luôn vẫn được xem là tay chơi trống có hạng.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.