VN88 VN88

Đọc truyện 16 cô em nhà dì

Linh từ buồng tắm đi ra, nửa người được quàng trong chiếc khăn tắm màu hồng mà nêú không có đôi vú đồ sộ, chắc chắn khăn đã bị rơi ra. Mà ô kià ! Nó đang rơi thật. Linh chụp vội lấy cái khăn, nhưng không kịp nưã, nó đã rơi xuống đất, bày tấm thân tuyệt mỹ ra ngay trước mắt tôi, chỉ cách có hai thước. Linh quàng lại khăn và xin lỗi rối rít. Tôi ỡm ờ nói :
– Không cần xin lỗi. Rất hân hạnh được chiêm ngưỡng.
Liên lườm tôi một cái rồi nói :
– Nhỏ mà ranh. Ai bày vậy ?
– Ê, đừng láo ! Đây là anh , chứ không phải em đâu nghe.
– Thôi đi anh nhỏ.
– Sao biết …nhỏ ? Có thấy đâu mà biết.
– Thôi, đừng khoe nữa. Đây biết rồi. Năm 1980 tắm truồng ở Mỹ Khê, nhớ không ? Thật là quỷ ! Người bằng hạt mít mà cái đó trông thấy…ghê …Nhưng biết đâu chỉ có…hình thức, con?nội dung thì không ra gì .
– Thôi đi bà thầy bói đoán mò. Có ai muốn thử không ?
Tôi thấy nói như vậy trắng trợn quá, nhất là nói với một cô em họ gần, nên hỏi :
– Định giới thiệu cô nào đâu ?
– Làm ăn gì được không mà đoài giới thiệu ?
Lúc ấy máu dâm đã tới óc rồi, dương vật tôi đang giựt lên giựt xuống, hơn nữa đang bị chạm tự ái vì câu nói có vẻ xem thường của cô em ho, nên nói lớn :
– Muốn thử không ? Thử ngay bây giờ !
– Thử với ai ? Đây chỉ có em thôi mà .
– Em thì đã sao.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.