Nó vừa van lạy vừa vội vàng bỏ cái bánh bao vào mồm mà nhai ngâu ngấu. Lão bán bánh bao túm lấy tóc nó mà cứ vả vào mặt nó túi bụi.
– Chừa này! “bốp, bốp” chừa này! “bốp, bốp”, đồ cái quân trộm cắp! Khổ thân ông, giời đất ơi!, thế nầy thì khổ dzồi, con khỉ chết bầm kia ông phải dziết mầy , ông phải dziết mầy ! “bốp, bốp”.
Con nhỏ vì đói qúa, không kiềm chế được. Nó xô ngã cái xe bánh bao rồi nhặt lấy một cái mà chạy. Nhưng nó chạy không thoát. Lão bánh bao chụp được tóc nó mà đánh nó xối xả. Khi lão ta buông nó ra thì nó nằm sóng soài trên đất, miệng vẫn còn nhai nuốt bánh bao. Lão ta nhìn bánh bao vun vải trên đất sình lầy mà điên lên.
– Cái con khốn nạn, mầy phải đền cho ông, không thì mầy chết với ông.
Rồi lão nắm tóc nó lôi sền sệt. Nó như một con chó sợ hãi nhìn lão ta mà không dám chống cự. Người trong chợ nhốn nháo nhìn. Họ lao xao mỗi người một tiếng. Có người còn cho là đáng kiếp, ai bảo ăn cắp ăn mày mà còn làm đổ hết hàng của người ta. Có người còn bảo “Giao nó cho ông đội sếp, cùm nó lại cho nó biết thân, gớm !”
Lão ta sợ nó trốn mất nên lấy giây trói nó lại, rồi lo dọn dẹp các thứ đổ vở lên cái xe bánh bao. Lão cột nó vô xe rồi đẩy xe về. Nó lạch bạch như con vịt đi theo sau không dám nói một tiếng. Người trong chợ tản mát ra, ai về chuyện nấy. Không ai để ý đến con nhỏ bị trói và bị dẫn đi như một tử tội.