VN88 VN88

Đọc truyện 16 gặp lại mối tình xưa mới hay

Mưa vẫn rầm rập trút xuống mặt đất nỗi hờn giận của mình mà chẳng ai rõ vì duyên cớ gì. Tiếng mưa vang lên, đập xối xả, ồn ào như những bước chân của những người lính hành quân đêm. Đất trời vẫn không ngừng chuyển động. Sấm chớp vẫn chưa thôi cơn giận dữ, vẫn còn đang tóe lửa. Trong ánh chớp xé tan bầu trời, khuôn mặt hai người hiện lên sáng chói. ánh sáng của thứ hạnh phúc không bình thường.

Văn không ân hận và suy nghĩ nhiều về những gì đã xảy ra giữa anh và Chi trong buổi chiều giông tố đó. Cuộc sống đầy bí hiểm, như một màn dêm chẳng có đôi mắt nào nhìn thấu được. Cuộc đời con người có trăm éo le thì trái tim con người có ngàn ngóc ngách. Vả lại, giữa anh và Kim cũng chẳng còn gì xứng đáng nữa để mà giữ lại cho nhau. Văn và Kim giờ đây như hai nhánh của một con sông đời đã tách biệt. Mỗi nhánh chảy theo một dòng đời riêng của mình, chẳng bao giờ còn hội tụ được nữa. Mỗi người cần phải quên quá khứ chung cũng như quá khứ riêng của mình dể mà đi tiếp lên phía trước, chẳng ai có quyền cản trở bước đi của ai và chẳng ai có quyền dừng lại hay hủy hoại bản thân mình. Dù thế nào cũng phải đi lên. Đã thế thì Văn chẳng cần gì phải buồn, phải ân hận cả. Lòng tự nhủ lòng như vậy. Chẳng hiểu sự thật là như vậy hay đây cũng là một cách tự an ủi bản thân mình, tự xoa dịu những nỗi đau của mình như người ta khi mất đi những người thân, những người ruột thịt của mình thường an ủi vậy, thường cho đó là số phận, mà đã là số phận rồi thì không còn cách nào tránh được, chỉ còn cách đành phải chịu mà thôi? Nhưng đôi khi những dòng suy tường cứ như một con thuyền chở anh ngược dòng về bến quá khứ. Anh không khỏi không cảm thấy day dứt trong lòng. Cuộc tình duyên đổ vỡ cũng do anh một phần. Trong sự đỗ vỡ này anh là người có lỗi. Anh ý thức được tội lỗi của mình.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.