VN88 VN88

Đọc truyện 16 gặp lại mối tình xưa mới hay

– Có phải cậu đấy không, Văn ơi!
“Chết, đang giữa đường, giữa chợ thế này mà ông nào gào tên mình to thế. Cứ làm như đang đi giữa Hà Nội của nó không bằng”. Tôi lẩm bẩm và quay lại xem người vừa gọi mình là ai. Người vừa gọi tôi lại gào lên to hơn lúc nãy:
– Ông không nhận ra tôi à? Đắc đây mà !

Lúc này thì tôi đã nhận ra ông bạn của mình. Tại ông ta mặc chiếc áo bành tô to quá cỡ, mặt mũi gần như trùm kín hết nên tôi không nhận ra ngay được.
– Ông làm gì mà cứ như người đi săn gấu ở miền bắc cực thế? Sang từ bao giờ đấy? Sao không cho tôi biết?
– Mới sang được vài ngày, vừa mới biết được địa chỉ của ông là tôi mò xuống luôn đấy.
– Sang lâu không hả ông?
– Sang tham quan vài tháng.
– Sao lại tham quan vào mùa đông? Lạnh chết đi được sao không đợi đến hè hãy sang?
– Ơ cái ông này! Ông ở trên trời rơi xuống đấy à? Ông chẳng còn biết gì nữa! Đi đâu, bao giờ, bao ngày… là do mình quyết định đấy à? Mình không đi thì thằng khác nó nhào vô ngay. Anh nào cũng muốn sang, chắc ăn cái đã. Tham quan, học hành cái chó gì đâu, sang là để kiếm ít bàn là, ít nồi hầm mang về làm thức ăn gậm nhấm…

Dường như anh bạn đang có nhiều nỗi hậm hực thì phải mà anh chưa chút sang cho ai được, nay gặp lại bạn giữa trời đầy tuyết như thế này, anh muốn trút hết sang cho bạn. Anh cứ thao thao bất tuyệt như một dòng thác chảy từ trên núi cao xuống thung lũng. Rồi bỗng nhiên anh dừng lại, ngắm bạn, phá lên cười:
– Thế sang đây đã có bồ chưa? Này, tôi bảo này, ông mà không rèn luyện nó hàng ngày là vài năm nữa nó teo lại đến lúc về đếch đút vào được nữa, vợ nó cỡn trẻ không được thỏa chí tang bồng là nó phăng teo ông đấy.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.