Nhìn lại lịch, hôm ấy là ngày 25 tháng chạp. Bà nội nhờ tôi tảo mộ (giẫy cỏ mã), có cả cô gái tên Vân,là hàng xóm của bà nội. Tôi cũng vui lây khi thấy nàng cũng vô tư hiền lành như em Thy của tôi, nhưng tôi không sao quên được nàng.
– Đây là mộ của ông cố và bà cô
Bà nội giải thích như vậy mỗi khi tôi cùng Vân giẫy xong một cái mộ.
– Còn cái tên Trịnh … là ai vậy nội?
– Là ông nội chứ ai
Chúng tôi tiếp tục công việc. Chợt Vân hỏi:
– Nội ơi, kế bên chổ ông là một ngôi mộ đất nhỏ xíu, của ai vậy?
– Bây đọc bia tao xem
– Dạ … Trịnh Vân Thy..-
Tôi giật mình khi nghe bà nhắc đến tên Thy. Tôi chạy đến thì bà kể:
– Vân Thy là con của thầy, tức là cháu nội của bà. Nó mất khi vừa tròn hai tháng tuổi do bị trúng đạn của giặc, nay đã mười sáu năm
Tôi thẩn thờ khi nghe tin này. Nàng đó sao? Da tôi nổi cả gai khi nhớ lại cái buổi chiều mà nàng và các người thân lôi kéo nhau bên những gò mả này, và họ đã tung chạy khi tôi xuất hiện. Tất cả họ chỉ là bóng ma…
Suốt một tháng sau đó tôi bị bệnh liệt giường, không thẻ đứng dậy được. Nàng từ cõi âm về để sống với tôi, mặc cho những người thân ngăn cấm. Tôi bệnh không phải vì do những hồn ma kia ám hại, mà do sự tưởng nhớ đến nàng. Suốt cuộc đời của tôi cũng không sao tìm lại được hình bóng của nàng.
Những ngày tôi bệnh, Vân đã tình nguyện nuôi lo cho tôi. Trước thâm tình đó, tôi bề ngoài cũng ráng vui vẻ, nhưng thật sự trong lòng tôi rất nhớ em Thy. Đêm đó, nàng về với tôi:
– Linh hồn em đã nhập vào chị Vân rồi đó. Nếu anh còn nhớ thương em, anh hãy cưới chị Vân
– Cám ơn em
Tuy là tâm tính của nàng Vân không khác với Thy, nhưng trong đêm tân hôn, tôi mới biết thân thể của Vân thua hẳn với Thy. Nhưng đến nay, nhờ hình ảnh, lời căn dặn gởi gắm của Thy, mà tôi sống với Vân thật hạnh phúc.
( Hết truyện nhớ mãi bé thy )