Chứng kiến đến đây thì cả Chi cũng đã bủn rủn hết cả tay chần. Cô tự nghĩ, không còn lý do để nấn ná mãi ở trong căn nhà đang rất “ngột ngạt” này của anh Trung. Vả lại, xem chừng cuộc chơi của họ cũng đã sắp tàn, Chi không ra về sớm, lỡ họ phát giác ra sự có mặt của Chi ở đây trong lúc này thì thật, chắng còn chút thể thống nào nữa.
Nghĩ rồi, Chi dứt khoát đứng lên và theo phản xạ e lệ tự nhiên, cô buông tay che lấy phần bụng dưới chưa thực sự lắng dịu trở lại theo trạng thái bình thường của mình tự nãy giờ xem ra caũng bị tác động thật ác liệt rồi tiến ra phía cửa ngoài để đi về nhà.
Bên ngoài, ánh hoàng hôn đang ngả sang một màu vàng ệch…
Về đến nhà, Chi quăng phứt cái cấp lên mặt bàn ngoài phòng khách rồi y như bị ma đuổi Chi chạy thục mạng vào phòng riêng nằm vùi mặt vào chiếc gối mểm như muốn chạy trốn những hình ânh thác loạn mà cô vừa vô tình chứng kiến giữa anh Trung, ông thầy dạy nhạc và con nhỏ bạn thân tên Quỳnh của cô. Những hình ảnh ái ần cuồng loạn ướt át diễn ra giữa hai người nam, nữ mà ở lứa tuổi của Chi, chưa bao giờ Chi được tận mất chứng kiến như hôm nay đã làm cho toàn bộ tinh thần và thể xác của Chi bị giao động kinh hồn, giao động một cách rất kỳ lạ Những hình ảnh, động tác giao cấu nhóp nhép cùng tiểng thở hồn hển đứt quãng của cả hai người, nhất là của con nhỏ Quỳnh đã làm cho hồn phách của Chi như hoàn toàn biến mất và đồng thời tay chân của Chi thì cứ run lên bần bật chẵng khác nào người bi binh kinh phong, ngay cả trong lúc này.