Vừa tiếp lời em, bàn tay tôi vừa mơn man trên đôi bầu vú, còn em lại khúc khích cười và ngả thật sát vào tôi:
– Cho anh tìm cái của anh đấy! Em coi chừng mọi người cho …
Em mời hay em chiều tôi, tôi cũng không biết nữa. Chỉ biết bàn tay tôi lần trong áo, ấp trên bầu vú êm mềm, cương săn của em để tôi cảm nhận được cái mơn man khao khát của thằng con trai. Và rồi bàn tay tôi lần tìm đến vùng “Tam giác quỷ”, để bàn tay tôi lại được cảm nhận cái cảm giác thèm muốn, cái cảm giác khao khát chiếm đoạt vốn rỹ cố hữu của con trai.
Còn em, em có canh chừng được hay không? Mà đôi mắt em xa xăm quá, mơ màng quá, em ngả dần vào người tôi với hơi thở thật gấp gáp. Cũng như tôi, bàn tay em lần tìm, bàn tay em mơn man trên đùi, rồi không biết từ lúc nào nữa bàn tay em đã ấp gọn thằng nhỏ của tôi – Một thằng nhỏ đang nổi u, cứng ngắc trong chiếc quần sịp đang ép xuống.
Nhẹ nhàng em thủ thỉ:
– Mình đi ra sau vườn ngắm trăng đi anh! Anh sẽ thấy trăng miền quê thật đẹp, thật hấp dẫn …
Trăng khuya, trăng miền quê thật thanh bình, thật thơ mộng, ánh trăng như rắc vàng, rắc bạc rọi soi qua từng kẽ lá. Bước chân vui, trong vòng tay khoác vai, em đưa tôi vào sâu trong khu vườn sau nhà. Đến bên gốc cây nhãn già, em chủ động:
– Mình đứng đây anh nhé! Không lại …
Em bỏ lửng câu nói để tôi hiểu điều tôi và em đang muốn.