Người ta thường nói: “Bố đánh không đau bằng ngồi sau con gái”, nhưng tôi, tôi chẳng thấy đau chút nào, chỉ thấy tuyệt vời. Trên chiếc xe, tôi và em vi vu cái gió liu điu, cái nóng đất lửa miền trung càng làm cho con đường làng như dài hơn, vắng lặng hơn, tuyệt vời hơn với tôi. Ngồi sau em, bàn tay tôi mơn man trên đôi bầu ngực căng tròn, đôi bầu ngực rung rinh theo nhịp xe em chạy.
Em chiều tôi, em cho xe chạy thật chậm. Con đường chiều vắng lặng, bàn tay tôi lần qua lớp áo ấp chọn lên bầu vú em trong vòng tay ôm ghì.
Em! Em cho xe chạy chậm hơn nữa gần như muốn dừng lại. Ngả người về sau ngước nhìn tôi em nũng nịu:
– Nghiện rồi hả? Mới từ chiều tối qua đến giờ mà đã …
– Thì … Thì em tuyệt vời quá …. Gần em là anh thấy nao nao người …
– Ứ ừ … Mà để bên ngoài thôi, ngoài đường ai nhìn thấy thì chết … Để em đưa anh đi thăm mọi người đã …
Vâng! Tôi chỉ mơn trớn bên ngoài vậy thôi, trên con đường làng chiều hè vắng lặng. Cùng em tôi đi thăm mọi người trong họ, mỗi nhà chỉ mươi, mười lăm phút thôi mà trời đã vội ngả sang xế tà. Vẫn trên con đường làng thưa thớt người qua lại, em và tôi chầm chậm, vi vu trên chiếc xe em cầm lái. Còn tôi, bàn tay vẫn mơn man trên bầu ngực em căng tròn, rung rinh theo nhịp xe….
– Bây giờ mình đến nhà Lý anh nhé!
– Lý là ai vậy? Tôi nhẹ nhàng hỏi lại.
– Lý là cô em con gì bên mẹ cũng là bạn của em. Em và nó thân nhau như hình với bóng, chả giấu nhau chuyện gì!
Trên chiếc xe chạy chầm chậm, em chậm trãi:
– Anh biết không? Lý cũng trạc tuổi em mà sao cuộc đời nó lại buồn vậy!
* * *