Lý về làm dâu nhà người ta, Lý về làm dâu trong nét buồn đời con gái, Lý về làm dâu không lá trầu quả cau, không rượu nồng, pháo hồng đưa tiễn.
Ngôi nhà vợ chồng Lý lập nghiệp với quán ăn bên đường, với cái duyên bán hàng của Lý nên ngày một khấm khá. Và tất yếu thôi, sự dễ rãi của Lý đã phải trả giá, ngôi nhà của vợ chồng Lý lại là điểm của trò chơi thác loạn.
Tuần đôi ba buổi, những người bạn của chồng Lý lại tụ tập cờ bạc và không ai khác ngoài Lý lại là người để họ giải đen, để họ vui trong trò chơi thác loạn, để họ làm tình tập thể.
Mà cũng thật lạ cho Lý, không những Lý chấp nhận trò chơi thác loạn ấy mà Lý còn rất sành điệu trong ngón nghề làm tình thác loạn ấy….
* * *
Quay lại nhìn tôi em tủm tỉm:
– Bây giờ mình đến nhà Lý để anh xem Lý bây giờ ra sao? Còn giống Lý của ngày xưa không? Lý ngày xưa thật sành điệu. Bên chiếu bạc, Lý sẵn sàng Nuy với tất cả vẻ nguyên sơ của loài người, Lý rạn rĩ để mọi người giải đen, để mọi người mân mê, để mọi người vày vò trên đôi gò bồng đảo…. để khuôn mặt Lý, để bầu ngực Lý là nơi để họ phóng tinh. Hơn thế nữa Lý còn chấp nhận để họ ngắm mình, ngắm mình với những đám tinh se lại đóng thành mảng trên khuôn mặt khả ái nhưng cam chịu của Lý.
– ….
– Là con gái em cũng phải phát ghen lên với Lý, phát ghen với đôi tay, với cái miệng của nó. Đôi bàn tay, cái miệng của nó thật điệu nghệ – Dù đã bao lần những người bạn của chồng Lý đã thông tường “Hang cùng ngõ hẻm” của con người Lý vẫn không quên được, vẫn đến đều đều để hưởng thú vui thác loạn do Lý mang đến.
– …
– Nhưng tất cả, tất cả đã hết rồi! Tất cả chỉ còn là “duyên hẩm phận hiu” … “No xôi chán chè” Chồng Lý và những người bạn bỏ đi, bỏ đi sau khi đã ôm trọn những gì mà Lý tích cóp được.
Gia đình nhà chồng lấy lại nhà, Lý bơ vơ ôm quần áo, ẵm đứa trẻ về lại ngoại trong cô đơn ghẻ lạnh, trong xa lánh mọi người. Kể cũng tội anh ơi …!!!
– Kể cũng tội anh ơi! Tội cho một kiếp hoa ….
Lời em than như kết cục một câu chuyện buồn cho Lý.
– Bây giờ mình đến nhà Lý đi anh
Một lần nữa em lại rủ tôi…
( Hết truyện bên vợ có cô em )