VN88 VN88

Đọc Truyện 18 cây gạo

Sinh cảm thấy hơi ngạc nhiên vì thường những người con gái, nhất là những tiểu thư, cô nương ở những nơi văn hiến như kinh đô thường rất nghiêm túc trong việc đi lại, ăn nói, làm sao lại có thể có chuyện một cô gái dám đi chơi một mình trên hồ Tây vào buổi tối mà chỉ có một người hầu gái đi kèm như cô gái kiạ Chàng bước lại gần để nhìn rõ hơn diện mạo cô gái, đó là một nàng hết sức xinh đẹp, gương mặt như trăng rằm mùa thu, đôi lông mày cánh phượng cong vút, hình dáng dịu dàng, thướt tha nhưng không hề ẻo lả, ốm yếụ Nhận thấy có người đang để ý đến mình, cô gái không hề bực mình mà nhìn Sinh, nở một nụ cười e lệ như nụ hoa hàm tiếu mùa đông. Nàng cất giọng thánh thót:
– Thiếp xin chào công tử, đêm trăng thơ mộng, mời công tử xuống thuyền cùng đi dạo với thiếp.
Sinh như người mất hồn, ngơ ngẩn không trả lời ngay, “ta được người đẹp mời cùng đi chơi trên thuyền ư?” – chàng say sưa tư hỏi, tự ngạc nhiên vì cuộc gặp gỡ lạ lùng nàỵ Đến khi giọng oanh hót của người đẹp cất lên chàng mới sực tỉnh:
– Kìa, công tử, mời chàng xuống thuyền đi thôi, hay chàng không muốn đi với thiếp ?
– Vâng, học trò rất vui lòng đi cùng tiểu thự
Sinh luống cuống trả lời rồi nhẹ chân bước xuống thuyền, người hầu gái tên Cầm Nô khẽ quai mái chèo, con thuyền lướt nhẹ trên nước, đúng lúc đó lại có một cơn gió thổi tới nên con thuyền lướt nhanh ra giữa sông. Cô gái dịu dàng quay sang Sinh hỏi:
– Khi nãy thiếp nghe chàng tự xưng là học trò, vậy chàng là người đọc sách ư?
– Vâng thưa tiểu thư, tại hạ là Đỗ Sinh, năm nay lên kinh dự thị Dám hỏi tiểu thư tên họ là gì? Là con của vị tướng công nào?
– Thiếp là Phương Lan, con gái của cụ Nguyễn Đức là tri huyện vùng này, chẳng may cha mẹ thiếp mất sớm nên thiếp không nơi nương tựa, sớm hôm chỉ cùng con hầu Cầm Nô này đùm bọc nhau cho qua ngày đoạn tháng thôị.

Cây gạo đọc Truyện 18

doc truyen 18 cay gao hinh 2
Sinh cúi đầu có vẻ cảm thông với hoàn cảnh của cô gáị Thuyền lúc này đã ra đến giữa hồ, trăng sáng vằng vặc, gió thổi lồng lộng trên mặt hồ. Cô gái như mất hẳn vẻ buồn rầu về gia cảnh vừa kể với Sinh, nàng cất giọng vui vẻ bảo người hầu:
– Này Cầm Nô, em hãy đàn một bản cho ta và Đỗ Sinh công tử nghe đi.
Người con gái vâng lời, dừng thuyền lại là cầm cây đàn nguyệt đàn một bản, tiếng đàn vang vọng trên mặt hồ lộng gió dát đầy trăng bạc. Khung cảnh thật là hữu tình. Phương Lan khẽ nép vào người Sinh thỏ thẻ:
– Tiếng đàn thật tuyệt quá phải không chàng?
Sinh giật mình khẽ nhích ra một chút, chàng bỗng nhận ra Phương Lan đã cởi áo ngoài ra từ lúc nào, hai bờ vai trần nõn nà cùng khoảng trắng ngần trước ngực nàng lấp lóa dưới ánh trăng. Sinh ấp úng nói:
– Giữa hồ khuya lộng gió, nàng nên khoác áo vào đi kẻo gió lạnh đột ngột có thể sinh ốm đó.
Cô gái cười càng áp sát vào chàng hơn.
– Chàng ơi, đêm trăng thanh vắng, chúng ta cùng vui vẻ với nhau nhé?
– Kìạ. kìa nàng, đừng làm thế kẻo Cầm Nô nhìn … nhìn thấỵ
Phương Lan cười khanh khách, tiếng cười lanh lảnh của nàng vang trên mặt hồ mênh mông nghe rất lạ:
– Đừng ngại chàng ơi, chúng ta sẽ lên một nơi kín đáo, không có Cầm Nô đi theo đâụ.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.