“ – Thì ai bảo sao đâu, nhưng mà cứ từ từ mà uống, không lại đau họng – tôi cười cười. No lườm tôi, nó bảo : – không chết đc đâu mà lo, mà sáng mai lại đón tớ, đi chạy nhé, chứ ở nhà hoài, khéo thành heo mất, nhớ nhé, dậy chạy với tớ đó.
“ – uhm, 5h30 sáng tớ đón cậu, nếu có j thì tớ sẽ gọi Dt, còn không thì cứ 5h30 xuống đứng ở cổng nhé, tớ qua đón, oke chưa.
Nó gật đật đầu : – đc rồi, cứ thế nhé, đừng có mà cho tớ leo cây đó. Rồi tự nhiên nó đứng dậy, đi ra trả tiền nước, tôi há hốc mồm, khéo chiều nay có bão to cũng nên, tự nhiên nó lại trả tiền nước mà tôi không cần tốn 1 tý nước bọt nào, bình thường lừa đc nó trả tiền cái j mà 2 đứa ăn chung, chắc khó hơn lên trời quá, tôi ngây ngốc, tôi bảo : – có phải sáng nay chạy mệt quá nên hơi mát não không thế ?
Nó vươn vai, ưỡn người 1 cái, cả ng cong lên, rồi nó cúi ng, gập gập mấy cái, thông qua cái cổ áo thun, có thể thấy rõ ràng bờ ngực trắng , căng, tròn của nó, nó mặc 1 áo lót màu trắng, nó đứng thẳng, đá đá cái chân trần , đôi chân nhỏ, trắng nõn, thẳng tắp, rồi từ từ vuốt vuốt mấy cọng tóc mai, môi cong lên, thổi phù phù, 2 bàn tay xoa vào nhau, nó bĩu môi : – lại thích xỏ nhau hả, thế có về không, tớ trả tiền nước là bởi vì…ahhh ưmmmm…. tụi mình đi ăn sáng đi. Nói xong nó cười híp cả mắt lại, tôi tý thì té ghế, cứ tưởng sao cơ, lại thấy cô nàng ngoan ngoãn trả tiền nước thế, mút tý nước còn lại mà cảm thấy nó đắng đắng thế nào ý.