Hắn chắc lưỡi, tiếc rẻ nếu không bị ngã xe thì giờ đây, có lẽ hắn đang nằm trong một khách sạn sang trọng, đầy tiện nghi và có một em tiếp tân xinh đẹp đấm bóp, tẩm quất cho hắn ; hắn cũng không sao biết được rằng lúc này, cái thằng nhóc đội mưa rượt theo hắn lấy lại valy tiền đang cuồng loạn yêu đương, ân ái cùng với người phụ nữ sang trọng, xinh đẹp vốn là nạn nhân của hắn. Tuy gần như muốn ngất lặng trong vòng tay thằng học trò nhưng khi hai bàn tay Chiến nhẹ nhàng, rụt rè lần xuống nắm lấy hai bên lưng chiếc quần đồ bộ đỏ bông chấm tròn trắng của cô thì chỉ trong giây phút, cô nhanh chóng nhận ra ngay vấn đề đã đến hồi nghiêm trọng chứ không còn đơn giản nữa. Cô nhận thức được tình hình quan hệ giữa cô và người tình nhỏ của cô chắc không đơn thuần là ôm ấp, vuốt ve, sờ mó, mơn trớn nhau thôi mà còn cả “chuyện ấy” nữa ; tức là chuyện do đấng tạo hóa đã an bày cho mọi sinh linh vạn vật truyền tinh truyền giống cho nhau để tạo thành một thế hệ sau nối tiếp. Với tâm trạng bồi hồi, xao xuyến lẫn lộn tư tưởng nữa muốn dâng hiến nữa không ưng thuận, cô Dung càng lúc càng run rẫy, quằn quại ; cô không biết phải xử trí thế nào và cô cứ lặng thinh, để mặc cho Chiến tuột dần, tuột dần hai ống quần xuống khỏi hai bờ mông đầy đặn, cặp đùi no tròn đến cặp giò thon dài rồi cuối cùng là hai bàn chân nhỏ nhắn, nuột nà, trắng muốt. Chiến cẩn thận cầm chiếc quần cô Dung để lên mé đầu giường và lúc này, tấm drap trắng bông xanh không còn phẳng phiu, thẳng nếp như trước nữa mà lệch lạc, nhăn nhúm một cách thảm hại do từ nãy đến giờ đã rất lâu, hai cô trò cứ mãi miết cùng nhau lăn lộn, vày vò, cằn đạp mà không hề hay biết. Chắc chắn một điều là cô Dung hoàn toàn không biết trên thân thể Chiến, người tình nhỏ tuổi của cô là bộ quần áo pyjama chồng cô thường mặc vì ngay từ lúc khởi đầu cuộc tình, cô đã tỏ ra say nó như điếu đổ cơ hồ một con thiêu thân lao vào ngọn lửa tình hừng hực.