Mọi người cười ồ hả hê, vì ai cũng biết; với sức của Hiền Què làm sao Hùng Chột có thể đánh lại nó. Nếu không muốn nói y chỉ hất một cái là Hùng Chột bắn ra xa cả thước rồi.
Thầy Sô ngồi gần đó cũng vui lây với cái không khí ồn ào của đám du côn ngang ngược này. Mấy ngày nay, ông có dịp nhận định, họ là những người đáng thương hơn là đáng trách. Xã hội đã bất công, tạo lên cho lớp người này một cuộc sống hỗn loạn. Thầy Sô mỉm cười, nói:
– Mấy chú thích đánh lẫn nhau. Nhưng tôi lại chỉ thích đánh nhau với ma thôi. Không phải cái loại ma như thằng Sửu đội lốt đâu. Mà là ma thật tình từ cõi vô hình hiện về kìa.
Cúc ngồi cạnh thầy Sô, nhìn ông hỏi:
– Bộ thầy có đánh lộn với ma thật rồi hả?
Thầy Sô gật gù.
– Nói là đánh lộn thì cũng không đúng lắm. Vì chúng ở cõi vô hình, còn mình ở cõi hữu hình, làm sao đụng độ trực tiếp với nhau được.
– Vậy làm sao có thể đánh lộn với nó được?
– Sự thực thì nó đánh mình, chứ không phải mình đánh nó.
Lúc ấy Hùng Chột đã buông Hiền Què ra rồi, y nhìn thầy Sô nói:
– Đánh lộn như vậy đâu có được.
Hiền Què nhìn Hùng Chột cười hành hạch.
– Đánh không được thì chạy thôi.
Hùng Chột biết Hiền Què nói xỏ mình, vừa tính nổi đóa lên, bỗng thằng Hai Đen ở ngoài chạy ào vô la lớn:
– Đụ mẹ, cảnh sát vây kín nhà mình rồi.