VN88 VN88

Đọc Truyện 18 thần bùa mới hay

Anh phổ ky cầm tiền, cười hềnh hệch chạy vội vô trong thì thào gì với một đứa nhỏ đứng đó, và chỉ vài phút sau, thằng nhỏ dẫn một cô gái tới bàn Đinh. Cô ta nhìn chàng mỉm cười, Đinh hiểu ý nói ngay:
– Em uống cà phê nhé.
Dạ, anh Hai kêu cho em ly cà phê sữa hột gà đi.
Đinh chưa kịp quay qua, anh phổ ky đã la lớn:
– Một ly cà phê sữa hột gà, có ngay, có ngay…
Đinh hỏi:
– Em tên Lệ à?
– Dạ.
– Em biết cô Ngân không?
Lệ nhìn Đinh như dò hỏi.
– Biết, mà có chi không anh Hai.
– Hôm trước, cô Ngân nói chuyện thầy Sô cho anh nghe. Có nhắc tới tên em.
Lệ cười khúc khích, nhìn Đinh nói:
– Con hà bá, chuyện ấy mà cũng nói ra nữa. Nó làm em sợ hết hồn, phải trốn về quê, tưởng phải ở dưới đó làm ruộng luôn rồi chứ.
Đinh làm bộ nói:
– Bộ có chuyện ấy nữa hay sao vậy em. Làm gì mà dữ vậy?
Lệ vô tình nói:
– Chắc anh ở chỗ khác nên không biết. Ở vùng này ai không biết tiếng thầy Sô cơ chứ. Không cần nói tới vụ bùa ngải của ông ta, chỉ cần ông ấy có một người em như đại ca Vinh thôi cũng đủ cho người ta nói tới tên ông ta là sợ rồi.
Đinh nói lảng qua chuyện khác, chàng không muốn Lệ nới nhiều về vụ đó tại đây.
– Thì họ cũng là người thôi. Làm ba cái vụ đó có ai chết bao giờ đâu.
Chàng không ngờ Lệ lại cười khúc khích, nói:
– Anh đâu có biết hôm đó thầy Sô trói em lại, hành hạ em tới ba ngày ba đêm ở trong cái hang ấy, chết lên chết xuống chứ có đùa đâu.
Đinh cũng cười hì hì, cố khơi chuyện:
– Ông ta già như vậy rồi mà còn làm nên trò trống gì cơ chứ. Với lại Ngân cũng nói với anh hai đứa tụi em đi chung với nhau mà.
– Hai đứa hay mười đứa thì cũng vậy thôi. Bộ con Ngân không nói với anh sao. Ông ta dùng ngải thoa vô đó làm nó cứng lên như khúc gỗ mấy ngày liền. Con Ngân còn đỡ, nó to con mà la nghề cũng lâu rồi. Còn em mới mười sáu, lên đây chưa đầy một năm, đụng ba cái vụ đó Bà hú!
Đinh làm bộ hù Lệ:
– Anh cũng có ngải và còn khoẻ gấp mười thầy Sô tối nay em phải coi chừng.
Lệ phát lên cười ha hả:
– Em chấp hai người như anh, có cả bùa nữa chứ nói gì tới ngải thôi mà làm em sợ nổi.
– Có thật không đó?
Lệ đưa ngón tay ra móc ngoéo thực trẻ con.
– Cá đi
– Cá thế nào? . . .
– Anh làm em sợ, chơi khỏi trả tiền.
Đinh cười hề hề.
– Nhưng nếu anh thua thì sao?
Lệ nói thực nhanh:
– Chỉ cần sáng ra bao em ăn hủ tiếu là được rồi.
– Xong rồi, bây giờ em muốn đi đâu?
– Anh muốn đưa em đi đâu cũng được, nhưng mà sáng mai phải đưa về đây, và trả tiền trước cho má nuôi em đã.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.