Cha Kiêm cúi gầm mặt, lại nói lí nhí cái gì đó…
Thuý An không thèm đếm xỉa. Nàng không nở bắt Cha Kiêm cứ cúi gầm mặt hoài thế được. Nàng nói để phá không khí trầm tịch:
– Cha cho con nằm đây ngủ trưa một giấc nhen?
Để xem (Cha Kiêm kéo cánh tay áo đen lên xem đồng hồ). Bây giờ là 2 giờ thiếu mười. Phải đó, mình, ủa quên, cô nằm ngủ trưa một giấc đến ba giờ thì hay quá.
– Hồi này, Cha định nói “mình” rồi trớ qua chuyện khác. Vậy Cha muốn chúng mình ra làm sao nào?
– Thuý An đẹp, đẹp quá. Lại còn hết sức là thông minh. Sau này con của Thuý an học phải đứng đầu trong lớp…
– Chưa gần đàn ông làm sao có con được? Cha lên nằm với con đi.
Cha Kiêm như cái xác không hồn. Cha từ từ tiến tới, bước lên giường mà mắt không rời cô bé Thuý An.
– Nói cho em biết, có phải anh vừa ăn nằm với dì phước trẻ mới đi ra lúc nãy không? Nói thực thì em không thắc mắc, bằng không…
– Dì Phước Marie ở Hàng Xanh. Dì lên nhờ cha xin Tổng Thống Diệm cất thêm cái nhà Cô Nhi. Nhưng không có tiền. Cha đã trình thượng cấp, họ chuẩn y. Vì thế trưa nay Dì đến để trả ơn…
Nghe đến đó Thuý An đã hiểu rõ nguồn ngang. Nàng không còn hỏi thêm nữa. Bây giờ là việc của nàng. Nàng bảo Cha Kiêm nằm sát vào hơn nữa, nàng hôn túi bụi vào mặt Cha, và gác chân lên cho chân nàng đụng phải con cặc đang cứng của Cha.
– Cha tu lâu năm như thế này, rồi đời sống sinh lý của Cha như thế nào? Chẳng lẽ cứ thụt ống khói mà chịu trận à?
Cha biết có dấu diếm cho lắm rồi cũng bị Thuý An thui ra, nên Cha thành thực nói hết.
– Lẽ ra thì một tu sĩ phải sống đời khổ hạnh dù phải chống chỏi với đòi hỏi của độc thân. Nhưng từ ngày Tổng Thống về nhậm chức, người công giáo như Cha, vừa có quyền thế, vừa có tiền, và liên tục được gần gũi với các phụ nữa trong giới làm ăn, nên Cha….Cha cũng xé rào, phạm giới. Không những một vài lần, mà cả trăm cả nghìn lần với….không những các bà mà còn với các cô trẻ nữa. Xin Thuý An nghe rồi bỏ qua. Vì em thông minh, mà nhất là đẹp tuyệt trần, anh không nghĩ thế, hay không nói dấu diếm làm chi.