Nãy giờ Thuý An im lặng vì nàng rấp tâm sẽ cướp một trong những nhân tình của Thuý Diễm. Sao tuổi nó chơi được mà nàng lại không. Nàng cũng bắt chước nó vào tủ mẹ lấy vài hộp thuốc ngừa thai. Một hôm trời mùa hè, giữa trưa, nắng trên không đổ xuống soi đỏ loé những cánh phượng rơi lả tả ngoài sân, một mình Thuý An đi thơ thẩn vào nhà thờ họ đạo. Tay nhặt những cánh phượng hồng, nhưng mặt vẫn liếc liếc về hướng nhà riêng của vị linh mục.
Cửa đóng im lìm. Có lẽ cha đi vắng, mặc kệ nhặt đầy noun những cánh phượng hồng, Thuý An ngồi ở thềm lấy sách ra đọc. Nàng cố đợi. Vào gần đúng một giờ rưỡi … cánh cửa nhà cha Kiêm bật tung ra. Một bà xơ còn true, cuối chào cha Kiêm, rồi đi thẳng ra cổng. Lúc vào, cha Kiêm chợt thấy Thuý An và hỏi:
– Trưa nắng hanh hanh như vầy, con đến đây tìm ai?
– Dạ con tìm cha. Thuý An nói lả lơi. Cứ tưởng là cha đi vắng, nên con đã ngồi đây đợi cả giờ rồi…
– Tìm cha? Cha Kiêm hỏi. Thế….con hãy vào nàh Cha uống ly nước, rồi n ói cho Cha hay con tìm Cha có việc chi?
Nàng theo chân vị linh mục, bước vào căn nhà có máy lạnh. Tuy thấy cảnh bề bộn trên giường, nhưng Thuý An hoàn toàn không đề cập gì đến đời tư của Cha Kiêm. Nàng làm như vẫn không biết trước đó một tiếng đồng hồ. Cha đã thịt một người đàn bà.
– Sống sung sướng ở đây, mà có một mình, Cha chịu nổi sao?
– Đi tu thì phải sốn gmột mình chứ hai mình với ai con, quen rồi. Mời con uống ly nước giải khát.
Thuý An ngồi xuống, hớp một ngụm trà sen.
– Quên nữa, con tên là …
– Thuý An. Lâm Thuý An.
– Thuý An, con chừng…
– Mười bảy tuổi. Nhưng sao Cha nhìn con không chớp mắt thế?
– Tại …tại vì con giống một người….
– Giống một người. Tại con giống một người. Không cha mẹ con sinh có mình con. Chẳng lẽ Cha không biết mẹ con?
– Mẹ con???