Căn phòng của Cha Kiêm có máy lạnh, nhưng Thuý An làm như nóng lắm. Cởi toạt chiếc áo dài bông mỏng dánh ra:
– Cha cho phép con cởi chiếc áo dài ra. Trời mưa mùa hè nóng quá.
Sức gì mà Cha Kiêm ngăn được Thuý An. Phần nữa, khi Thuý an cởi áo dài ra, bộ ngực căn phồng nỏn nà của nàng đã làm mắt ông lé xệch một bên. Ông cố đứng dậy mà không được. Trong khi Thuý An vào gần đến phòng ngủ riêng của ông. Nàng nằm phịch ngửa ra, chiếc quần mỏng dánh đã hằn chiếc quần lót màu hồng bên trong. An nằn tự nhiên như nằm trên chiếc giường ở nhà vậy.
Cha Kiêm kinh hồn quá. Ông đã từng ngủ với nhiều người từ mệnh phụ phu nhân đến các nữ sinh trong trường. Chưa ai có thái độ hồn nhiên như Thuý An. Cha lót tót theo:
– Thuý An, giường của cha ngủ dậy sáng nay, chưa có làm thẳng nếp, con đã nằm lên…
– Cha ngủ dậy từ sáng nay? Hay trưa nay????
Mặc cha bỗng đổi sắc. Thuý An nói đúng quá. Trưa nay. Cách nay nửa tiếng, cha đã ân ái với dì phước Marie…
Thuý An vói cầm chiếc xì líp màu trắng đục còn tẩm ướt và hỏi:
– Cha là đàn ông, mà xài quần lót của đàn bà?
Cha Kiêm đứng lặng câm như đứa bé bị mẹ bắt tội ăn cắp kẹo. Cha nhìn xuống nói lí nhí cái gì nhỏ quá nghe không rõ, An hỏi:
– Cái gì. Cha nói cái gì con nghe không rõ???
– Ơ….Ơ…Cha bảo cái đó là của người ta chớ không phải của Cha.
– Của ai? Không lẽ từ sáng giờ mà cái quần không khô được? Nhất là trời mùa hè nóng nực như bây giờ.