Sau lần đó tôi không giận chú, nhưng chỉ thơ thẩn một mình tiếc nuối; cho đời con gái của mình hay cho cái khoái lạc đó tôi cũng không rõ. Ngày hôm sau chú có tới thăm tôi và cho biết ba tôi đưa ông Chín trở về Sài Gòn trị bệnh, nhắn tôi cứ ở lại với bà mấy ngày hè. Sau đó chú An không tới nhà thăm tôi nữa. Lòng tôi lúc bấy giờ rối bời không biết mình sẽ ra sao? Nhưng liệu trong lúc này tôi có thể gặp mặt ba mẹ mà vẫn giữ kín được mọi chuyện.
Một tuần sau tôi nhớ chú kinh khủng, tôi thèm được gần chú mà không biết phải làm sao. Tôi cũng cảm thấy cởi mở hơn với tụi thằng Đen ,con Bé ở kế nhà. Tôi bắt đầu tham gia tắm sông với tụi nó, ba Chín phải canh chừng vì sợ tôi không biết bơi. Nhưng sau đó bà không lo nữa vì thấy tụi ở xóm không lúc nào rời tôi. Tôi mạnh dạng hơn thậm chí tắm sông không mặc áo lót. Tôi chú ý thấy bọn cu Đen hay nhìn tôi đăm đăm, tôi lấy làm thích thú. Tôi biết mình hơn bọn con Bé vì tôi có nước da trắng và thân hình bốc lửa của một người đàn bà.Nhận thức được điều đó, đám con gái dần dần xa lánh tôi.
Tôi thì không hề gì vì lúc nào cũng có kẻ làm anh hùng để hòng được kề cận. Tôi có cảm giác mình như một nữ chúa. Đã là một nữ chúa thì phải trả công cho bá quan văn võ, nhưng những quần thần tự nguyện của tôi không thích bổng lộc gì cả; ngoài chuyện ngoan ngoãn phục tùng tôi. Bọn nó làm đủ thứ chuyện từ tập cho tôi bơi, hái me , mận… bất cứ chuyện gì, nếu có cơ hội đụng chạm vào cơ thể tôi là khối đứa tình nguyện. Trong thâm tâm tôi biết bọn nó không ngoài mục đích lợi dụng , nhưng tôi cũng thấy thích thú nên để mặc; dù sao đi nữa tôi nghĩ chưa có đứa nào trong bọn chúng biết mùi đàn bà.