lồn em là của cải riêng
không bảo quản để phiền lòng ta
hé ra chi hột chà là
một đời ta phải xuýt xoa nhớ hoài
lồn em giờ mở cho ai
môi ngoài có lún, có dài thêm không ?
môi trong có lẽ vẫn hồng
xin cho ta gởi thơ trồng thay ta
em đừng buồn nhé, ngã ba
em đừng buồn nhé, bãi tha ma vàng
đi đâu ta cũng nhớ làng
với năm bảy cái của nàng nông thôn
tiếc rằng xưa chẳng kịp hôn
cho môi ươm đủ mùi thơm quê nhà
nhớ em ta cỡi quần ra
gối đầu nằm vọc trăng sa mép giường
em ngàn trùng thoang thoảng hương….
( Hết truyện cậu ấm )