Tôi biết là nó đang sướng lắm, tôi cũng vậy.
Thằng em tôi lệ kệ khiêng hành lý của tôi ra xe taxi. Tôi ôm hôn má tôi rồi cũng từ từ bước ra cửa. Tôi liếc thấy con bé cứ đứng trong nhà nhìn tôi mãi. Tôi thì không dám nhìn thẳng nó, chỉ sợ nó la toán lên thì khổ. Rồi bỗng nhiên nó đi tới tôi làm tôi sợ hết hồn:
– Tạm biệt chú, chúc chú đi đường bình yên.
Vừa nghe câu đó, tôi mới hoàng hồn quay lại nhìn nó. Tôi nhận thấy mắt nó long lanh như úa lệ Tôi liền móc ra 3 tờ giấy 100 đô dúi vào tay nó rồi nói:
– Cầm lấy tiêu vặt, Chú sẽ nhớ em lắm.
Nói rồi tôi lặng lẽ bước ra cửa.
Ngồi trên máy bay tôi bỗng nhiên nhớ con bé kinh khũng. Tôi bâng khuâng “nó ứa lệ là tại mnh cho nó qúa nhiều tiền , hay là vì mình chơi nó qúa sướng nên nó tiếc nuối mà cảm động ….” Tiếng máy bay ù ù làm tôi thiếp đi lúc nào không hay.
Đám cướ của tôi và con bé rất là linh đình. Bên VN coi con bé là một đứa ở đợ lam lũ, nhưng đối với tôi con bé đáng giá bạc triệu chớ không phãi tầm thường. Nên tôi mang về 50 ngàn đô cho gia đình vợ để làm đám cưới.
Đêm tân hôn nó trông như một nàng tiên bé nhỏ trong bộ đồ cuơì, chú không thấy lam lũ như trong bộ đồ bà ba bạc màu cũ kỹ hôm nào. Tôi bồng con bé vô phòng, từ từ lột bỏ hết quần áo cưới trên người nó. Bây giờ nó là của tôi, tôi không cần hấp tấp chi cả.