Ngọc thấy Nhàn nói như vậy thì lườm một cái mà nói
– Gớm chúng tôi đợi cô hết nước hết cái rồi đây này, làm gì mà đến muộn thế không biết, nhìn cái mặt như thế kia chắc ở nhà lại dính chặt vào cái gương chứ gì, hôm nay đi ăn mừng chứ có phải đi ăn tiệc gì đâu mà ăn mặc khiếp thế
– Thế này mà khiếp cũng bình thường như mọi ngày thôi mà, có gì khác đâu chứ, bọn bạn em nó rủ đi shoping nhưng mà em không đi, từ chối mãi mới đến được đây, thế các anh chị hôm nay có viedjc gì hệ trọng lắm hay sao àm dủ em đi thế này?
– Có việc gì đâu, mấy anh chị tụi tao đã làm xong được luận án tột nghiệp lên muốn rủ mày đi cùng cho vui thôi mà, mà còn cho mày biết thế nào là chuyện đó nữa chứ
– Thế cơ à, kinh thật đấy, thế anh ấy biết chưa
Tôi thấy Nhàn nói như vậy thì khẽ đến gần mà nói
– Sao lại chả biết chị ấy nói hết với anh rồi, được thôi em muốn biết thì tí nữa anh dạy cho được chưa! Nhớ trả học phí đấy
– Được rồi nhưng em thực hành thì cũng trả luôn học phí cho anh rồi còn gì nữa, như thế là ok rồi, thế anh còn đòi học phí gì nữa nào
– Thì học phí là mỗi tuần phải thực hành một lần, có vậy thôi, được chứ
– Thế anh không sợ chị Ngọc của em ghen hay sao mà đòi dạy lắm thế
– Thì chị ấy cả tuần rồi còn gì nữa, bỏ một buổi đến dạy em thì có chết ai đâu nào