Ông năm bận cái quần xà lỏn vào, bỏ con Loan nằm đó, đi lên nhà trên, khoác áo rồi bước ra cửa. Con Loan nằm xoải hai tay hai chân, nhìn lên trần nhà tuôn trào nước mắt. Lâu lâu nó nấc lên rồi thở hắt ra, mệt lả người, một chất nhờn trắng đục pha lẫn một màu đỏ hồng chảy rỉ ra từ hai mép lồn. Con Loan thấy hơi đau nơi âm hộ.
Khoảng 5 phút sau, con Phương đi chợ về, bước vô bếp thấy con Loan nằm trần truồng. Nó chạy đến ôm chầm lấy con Loan khóc nức nở. Nó đoán biết chuyện gì rồi, nó vừa khóc vừa hỏi:
– Loan, Loan, sao như vậy nè? Trời ơi, sao như vậy?
Con Loan ngồi dậy ôm chặt con Phương, mếu máo trả lời:
– Híc.. híc.. Dượng, dượng.. híc.. của mày?
Nó chỉ nói được có bấy nhiêu thôi, rồi oà lên khóc thật lớn. Con Phương vỗ vào lưng nó, nghẹn ngào trả lời:
– Tao hiểu rồi, trời ơi tội nghiệp cho mày, hu hu? Tao tưởng chỉ có tao bị ổng thôi chứ, ai dè đâu.. hu hu?
– mày nói gì.. híc.. híc.. mày cũng bị dượng mày à..híc?
– Hu..hu? ờ tao bị dượng tao gần cả năm rồi. hu hu.. Lần đầu cũng như mày đây hu hu..
– Sao mày không nói cho tao biết… híc..
– Sao mà tao dám nói chứ hu..hu.. Nhưng thôi mày đừng có nói ai nghe nhe, không tốt cho tụi mình đâu.
Hai đứa nức nở ôm nhau một lúc, rồi không còn khóc nữa. Con Loan lấy khăn lau sạch sẽ rồi, mượn quần áo con Phương bận vào, nó hỏi con Phương:
– Sao mày không bỏ đi?. Cứ chịu vậy hoài sao?
– Đi đâu bây giờ. Nếu không chịu vậy thì tao biết làm gì đây?