Trang phát vào vai Hà:
– “Anh này thật lẽo mép… Chị phải coi chừng ảnh mới được…”
– “Chị hết phép rồi, chị giao ảnh lại cho em quản thúc… ngựa hoang đấy, không dể thuần phục đâu.”
Hà kéo Thanh đứng sát vào hai người:
– “Anh là người hạnh phúc nhất đời rồi còn gì nữa. Được như thế này, không đủ thời giờ để phục vụ cho hai người thì làm sao mà còn giờ lo chuyện viê~n vong!”
– “Là anh nói đó nghe”, Thanh tiếp lời, “anh mà còn đòi này nọ nữa thì Trang nó đe` anh ra còn em thì thiến anh đó.”
– “Anh chịu. Nhưng mà anh có một yêu cầu anh mong tụi em đồng ý với anh. Bây giờ đả có hai người, anh muốn…”
– “Anh muốn gì?” Thanh và Trang đồng cất tiếng.
Hà cười:
– “Anh muốn mua một căn nhà bự hơn, phòng ngủ bự hơn, cái giường lớn hơn để có chỗ hầu hạ cho hai em mỗi tối.” Hà nham nhở.
– “Vậy thì được. Tụi em bằng lòng.”
Hà xiếc vòng tay ôm gọn hai thân thể nóng bỏng trong lòng, cảm thấy hạnh phúc dâng đầy. Trang nắm lấy tay chị, hai chị em nhìn nhau trìu mến thương yêu.
– “Anh yêu em, hai người đàn bà tuyệt vời cùa anh.”