Về đến nhà Phương Anh hắn vào chào bố mẹ nàng rồi mới đi về. Trước khi về em kín đáo nắm tay hắn ra vẻ ra hiệu là mong sớm gặp lại hắn. Hắn gật đầu ý bảo hắn cũng vậy. Chào tạm biết Phương Anh hắn ra về với một tâm trạng rất là vui vẻ. Chưa bao giờ hắn lại có sự hưng phấn như vậy. Vì hôm nay tâm nguyện bấy lâu của hắn đã thành.
Lần đầu tiên hắn được đit… một cô gái còn trinh. Mà người đó hắn lại rất thích và nàng cũng vậy. Hắn thề sẽ phải đối xử thật tốt với Phương Anh. Hắn về đến nhà đã là hơn 10 giờ rồi. Nhà chỉ còn ông bố đang xem đá bóng. Chào ông bố hắn đi vào phòng mà ngủ. Trước đó bố hắn nhắc là mai phải sang nhà chú An để chơi đấy. Hắn biết lý do của chuyến đi này. Bây giờ hắn đã có Phương Anh rồi cần gì đến con nhỏ nào nữa chứ.
Đêm nay hắn ngủ thật là ngon lành biết bao. Với những giấc mơ đẹp mà hắn dệt ra để sống với nàng.
Hôm sau cũng chẳng có việc gì làm nhiều cho lắm. Vì hắn chẳng mấy khi làm việc nhà mà lại. Đến gần trưa chuẩn bị đi ăn cơm thì bố bảo hắn là đi với ông ấy
– Ăn cơm xong đã rồi ăn bố ạ.
– Sang chú An ăn cũng được. Hôm nay chú ấy mời mà. Cứ đi đi không có gì phải ngại đâu.
Đã nói vậy thì hắn chẳng có gì để phản đối cả. Trên đường ông già có nói với hắn là đừng bao giờ nói thất thố điều gì. Dù là không thích thì cũng đừng làm ông phải mất mặt. Hắn cứ ậm ừ cho qua chuyện. Bây giờ tâm trí hắn chẳng bao giờ nghĩ đến cô gái nào khác nữa.
– Anh Nam đến rồi đấy à. Vào đi anh. Cả cháu Trường nữa vào đi. Em chuẩn bị cơm xong cả rồi. Chỉ chờ có anh và cháu thôi.
– Làm phiền chú quá. Cứ cơm nước như bình thường là được thôi mà. Toàn là người nhà cả chứ có ai xa lạ đâu mà chú khách sáo thế chứ.
– Có gì đâu anh. Toàn con Hoa nó làm thôi mà. Nó biết có cháu Trường đến nên xung phong xuống bếp làm mấy món đó.
– Thế thì may mắn thật. Hoa làm món ăn thì ngon lắm. Chẳng mấy khi tôi được thưởng thức.
– Anh cứ nói thế. Anh sang nhà em mấy đâu mà. Nếu không cháu nó sẽ rất vui vì được bác thưởng thức đó. Mà sau này nếu được có khi anh suốt ngày ăn cơm cháu nấu.
– Chú nói cũng phải.
Hắn làm gì mà không hiểu điều mà hai người đang nói. Kẻ tung người hứng đây mà. Cả ba cùng vào nhà và ngồi vào chiếu. Trên đây đã để mấy món rồi. Chú An mời bố con hắn vào chiếu.
– Hoa con mang các thứ lên đây cho bố.
– Vâng ạ.
Tiếng cô gái từ dưới nhà vọng lên. Hắn nhìn ra bên ngoài để nhìn xem cô bé nào đây. Trước cửa xuất hiện một cô bé người nhỏ nhắn đang đi lên. Gương mặt cúi gắm xuống vì vậy hắn chẳng thể nhìn rõ khuôn mặt cô bé. Hoa đặt thức ăn lên rồi lại định đi xuống. Cô bé lúc này lại quay người khiến hắn chẳng thể nào nhìn rõ mặt cô bé.
– Cháu cứ ngồi đây ăn cùng cả nhà đi Hoa. Không cần xuống nhà đâu mà.
– Anh cứ để cháu nó xuống dưới bếp làm them món hai món nữa.
– Không cần đâu thế này đã đủ lắm rồi. Làm nhiều làm gì. Tôi và chú chỉ uống rượu là sướng thôi mà. Phải để cho hai chúng nó nói chuyện với nhau chứ. Đúng không nào.