Nhà hắn rất xa Hà Nội thế nên hắn chỉ thức được chừng có nửa tiếng thì đã nằm gục ra ngủ từ lúc nào rồi. Nằm thiu thiu ngủ bât chợt hắn thấy động ở bên cạnh. Hóa ra tàu đã đến một ga mởi và bây giờ đang có khách lên khách xuống. Chỗ hắn lúc trước ngồi chỉ có một mình hắn mà thôi.
Nhưng giờ đây có một cô gái ngồi xuống. Uể oải hắn ngửa cổ lên nhìn. Với ánh mắt ngái ngủ hắn chỉ nhìn thoáng qua hình ảnh cô gái. Gật đầu chào một cái rồi hắn lại gục đầu xuống để mà ngủ tiếp. Hắn chỉ nghe loáng thoáng thấy cô gái đó chào hắn một câu gi đó. Như có gọi tên hắn thì phải.
Nhưng mà buồn ngủ quá nên hắn chẳng thể nào nghe ra cho rõ được. Một lúc lâu sau khi đã ngủ một giấc cho đã rồi hắn mới tỉnh dậy lại được. Nhưng hắn lại thấy ở vai mình nặng nặng. Quay sang nhìn nhưng mắt vẫn mờ mờ ảo ảo. Hắn phải lấy tay dụi mắt đi mới có thể nhìn rất rõ được.
Hắn nhìn lại thì mới nhận ra đó là cô gái lúc nãy lên ngồi cùng chỗ với hắn cũng đang ngủ gục. Và cô nàng lại còn đang gục đầu vào vai hắn mà ngủ ngon lành nữa chứ. Dù đang rất mỏi hắn cũng chẳng dám cựa mình một cái cho thư giãn.
Vì hắn sợ làm cô gái tỉnh ngủ. Chẳng còn buồn ngủ chút nào nữa. Hắn ngồi một mình suy nghĩ cho tương lai. Bây giờ hắn chẳng biết sẽ sống tiếp tục sao đây. Khi mà hắn chưa xin được việc. Dù đã tốt nghiệp đến gần nửa năm nay rồi. Thật là khó khăn để mà xin được một việc làm cho phù hợp với sở thích và ngành học của mình.