VN88 VN88

Đọc truyện hay cô gái cảnh sát mới hay

Hà lặn thinh đi ra ngòai chờ. Khỏang 11 giờ trưa, có một ông da ngăm, trông có vẻ vạm vỡ đẩy xe vào trong. Đó là ông Lê Nam. Nhìn cũng có duyên quá đi chứ. Do theo số thứ tự, nên chiều hôm đó cô cũng không vào được, mà cô đâu cần khám quái gì, cái cô cần là cuộn băng kia.

Tối hôm đó, cô tranh thủ lúc nhà bà lão ngủ, cô bật máy lên để xem. Thật không may cho cô, hình ảnh trong băng cứ lập lòe, nhòe nhọet, không thể nhìn rõ được. Lờ mờ hình ảnh trong phim, cô cũng đón ra được cái cảnh trong ấy. Lâu lâu nó lại lóe sáng lên như đêm mưa mà có chớp vậy. Những lúc hình ảnh chợt rõ, cô mới biết được một thân thể cường tráng của ông bác sỹ, trong áo blouse mà chiếc quần tuột hẳn xuống tận mắt cá. Cô bệnh nhân nằm trên giường cứ lắc lư theo nhịp của ông. Một lúc lâu sau, ông rút dương vật ra khỏi cửa mình của cô gái, cô không thể tin vào mắt của mình, dương vật ông quá to, to hơn hiều lần so với cái của ông anh rể mà trước kia đã thụt vào chính âm hộ cô.

Rõ ràng cái việc làm của ông bác sỹ là có thật giống theo đơn thưa của bà con trong làng, nhưng cô vẫn còn phần vân là không biết cái chuyện làm của ông ta là do các nữ bệnh nhân tự nguyện hay là chính ông đã cưỡng bức họ? Hà tự nhủ trong lòng nếu cô mà có đứng trước con người cao to, đẹp trai, một cái dương vật bư đến thế thì chắc cô cũng phải cúi đầu chấp nhận, nói chi là những người dân thiếu hiểu biết kia. Nghĩ như thế, rồi Hà tự xua đuổi cái ý nghĩ quá ư kì cục của mình, nhưng trong thâm tâm, cô cũng chấp nhận một điều là con người ai cũng có trái tim, ai cũng có một tình cảm, một sự ham muốn, nó xuất phát từ bản năng của giống người. Hà nhớ lại cái lần bị anh rể hãm hiếp, tuy cô đau đớn về mặt thể xác, nhưng tận đáy lòng, có cái gì đó ủng hộ. Giám mà lúc đó ông anh rể đừng hãm, đừng hiếp, mà nhẹ nhàng đưa cô vào một hòan cảnh để cho cô tự nguyện thì hay biết mấy. Cô bần thần vì những ý nghĩ, những câu hỏi cứ đan xen nhau, làm cho thinh thần cô trở nên bấn lọan. Cái thiện, cái ác phút chốc không còn ranh giới rạch ròi nữa.
Phải suy nghĩ về những chuyện này làm cho đầu óc của Hà cứ rối tung lên. Hà muốn tạn mắt chứng kiếng để tìm hiểu nguồn cơn. Cô linh cảm chuyện này không phải do lỗi của ông bác sỹ thôi, mà có cả từ người bệnh. Trong đơn tố cáo của những bà mẹ, bao giờ cũng nói rằng chính con cái của họ trốn nhà đi tìm ông ấy để được khám bệnh. Rõ ràng, chính các cô tự đem thân mình hiếng dâng cho ông ta để có được những cảm giác bay bỗng rợn người. Cô nhớ lại trong cái băng mà cô quay được, chưa có bênh nhân nào vùng vẫy, hay chống đối. Rõ ràng họ cũng đâu có bị bác sỹ gây mê, thế mà họ nằm êm re, có cô còn bíu lấy mông của ông ta để lôi cho sát vào. Thấy dương vật ông ta khó đút vào được, có cô còn tự động banh hai mép âm hộ ra… vì vậy, chưa thể nói là ông bác sỹ này có tội một cách hòan tòan.
Hà lại tìm đến nhà của ông bác sỹ. Cô nhận ra ngay những vị khách của ngày hôm qua, có những cô mà Hà đã nhìn trong băng, họ đang chờ đến lượt mình. Cô nào cô nấy có vẻ hồi hộp chờ đợi. Họ phát hiện ra cô không như họ, nên họ cảnh giác. Khó khăn lắm thì Hà mới hỏi chuyện được với một bà đứng tuổi, bà không đến để khám, mà đến để chờ cô con gái. Bà chỉ tay về phía cô gái ngồi gần đầu (có nghĩa là sắp đến lượt):
– Đó, nó đó. Cái gì mà cứ đòi đi khám hòai, tôi thấy nó có bệnh họan gì đâu?
– Chắc là mình không biết, vô đó bác sỹ mới tìm ra bệnh?
– Ừ, mà tui thấy cũng đúng, từ ngày đi khám ở bác sỹ này, ngực nó nở nang hẳn ra
– Uûa, con bác bị bệnh gì vậy?
– Nó than ngực nó đau nhói, hơi khó thở nữa…
Ngực đau, khó thở là triệu chứng của những cô gái tuổi dậy thì. Cái tuổi này mà gặp đàn ông lực lưỡng như ông ta thì sao mà giữ vẹn tòan cái chữ trinh? Cô thì thầm trong bụng. Nhìn những cô bước từ trong ra, cô nào cũng sáng rỡ, như là mọi bệnh đều tan biến. Không ai nói với ai, họ đi ra mặt còn đỏ ửng, mồ hôi nhễ nhại. Chính vì không ai nói với ai, nên sự việc của ông ta mới có điều kiện tồn tại mãi đến bây giờ.
Rồi cũng đến lượt Hà. Cô vào bên trong mà trong lòng lo sợ, cô sợ rằng ổng sẽ phát hiện ra cô chính là cảnh sát điều tra, nhưng cô lại nhủ thầm mình cũng như bao nhiêu bệnh nhân khác, làm sao ông ta phát hiện được? Rồi nổi lo sợ khác, là không biết ông ta có làm gì mình không khi mà ông ta không phát hiện ra cô đang theo dõi ông ta?
– Cô ở đâu mà tui chưa gặp bao giờ?
– Dạ, em ở xã kế bên, nghe người ta nói bác sỹ chữa hay lắm, nên em sang đây.
– Cô bệnh gì?
– Dạ,… em có chồng được ba năm rồi mà vẫn chưa có con, em sợ… chồng em bỏ
Hà giả vờ cho giọt nước mắt lăn dài trên má. Ông ta ra hiệu cho cô nằm xuống. Không một chút suy tư, không mộ chút nào do dự, ông biểu cô cởi hết áo quần ra cho ông khám. Cô nghe như vậy ngượng chín cả người. Đây là lần đầu tiên cô bị người khác kêu phải cởi bỏ quần áo một cách lịch sự như vậy, vì cái lần ông anh rể làm bậy, anh ta chẳng thèm kêu, mà tuột đại xuống. Qua cặp mắt kính, cô nhìn thấy được vẻ mặt khinh khỉnh của ông, ông ta đắc thắng với việc làm của mình, trông ông ta giờ đây thật sở khanh. Cô nghĩ như vậy vì quên ông ta chính là bác sỹ đang làm công việc khám chữa bệnh. Khám bệnh, tất cả các bác sỹ đều có quyền làm như vậy, thế tại sao không với ông ta?
Thấy cô chần chừ chưa chịu cởi bỏ quần áo, ông cào nhàu:
– Cởi ra tôi mới khám được tòan diện. Nhìn vào thân thể, tôi mới biết được nội tiết tố của cô có phát triển bình thường hay không?
Nói là nói vậy thôi, chứ nhìn vào cô, ông ta đủ biết cô chưa có chồng, vì nhiều lẽ. Lẽ thứ nhất là ngực cô không nở xệ xuống như những cô gái thôn quê khác. Những người con gái khác khi đã có chồng thì bao giờ ngực cũng xệ xuống theo năm tháng và tần suất sử dụng của chồng, nói cách nào đi nữa, ngực cô không thể là người đã từng được sử dụng, nó còn săn chắc, còn mới nguyên. Và ông đã biết cô gái này làm gì rồi. Chưa có chồng mà dám đi khám vô sinh. Để xem cô tìm gì được ở ta?

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.