Thím Công chủ bàn bi da lúc ban đầu không mấy ưa gì thằng Thông vì nó hay thiếu tiền giờ của thím. Nhưng dạo sau này thím cưng nó ra mặt vì nó mang tới cho thím đủ thứ lợi nhuận. Cứ mỗi lần nó thụt bi là khách kéo tới đông nườm nượp bởi vì họ vừa thích coi nó chơi, vừa ăn theo cá độ vòng. Do đó thím Công không những thâu được tiền mướn bàn bi da, mà còn có thêm những khoản lời thâu được từ dịch vụ bán thuốc lá, cà phê v.v… Càng ngày thím càng tin cậy nó và cho nó được tự do ra vô trong nhà thím như một thành viên trong gia đình.
Khoảng mười năm trước sau khi ông chồng lăn đùng ra chết. Thím Công gom góp vốn liếng mở ra cái tiệm bi da này để nuôi lớn ba đứa con gái. Lúc đó thím còn trẻ lắm chỉ mới hai mươi tám thôi. Cho nên có rất nhiều người tới lui, ngỏ ý xin cưới thím. Nhưng thím đều từ chối. Thím nhất quyết không thèm đi thêm một bước nữa. Không phải vì thím muốn chính chuyên, thủ tiết gì . Chẳng qua thím vừa bị trải qua một cuộc hôn nhân chán phèo trong chuyện chăn gối, nên thím không dại dột hấp tấp đút cổ vào tròng thêm một lần nữa. Ông chồng của thím tuy rất giỏi giang trong chuyện buôn bán, nhưng về chuyện ân ái thì rất tệ. Thời gian đầu mới cưới ông còn làm thím ” ra ” được vài lần. Sau đó thì hầu như chỉ có mình ông là được sướng mà thôi. Nhiều khi thím cũng muốn bày tỏ cho ông chồng của thím biết sự mong muốn của mình. Nhưng cuối cùng lại không dám mở miệng, vì thím sợ bị cho là dâm đãng. Tuy ông chồng của thím chỉ leo lên nhấp nhổm vài cái rồi nhả đạn, vậy mà thím cứ ” tìn, tìn ” sản xuất ba năm liền, mỗi năm một cô. Tên của mỗi cô được đặt nối tiếp theo tên của thím. ” Dung , Ngôn, Hạnh. Cả bốn tên nếu được ráp lại thì thật là hoàn hảo cho một gia đình nề nếp, gia phong. Nhưng khổ nỗi khách của cái cửa tiệm bi da đa số là dân chơi bời, lêu lỏng. Cho nên cả ba cô con gái của thím, cô nào cũng ” chằng ăn, trăn quấn ” và rành rẽ sự đời trước tuổi.