“Mẹ, cuối tuần này con sẽ gởi em bé cho baby sitter để mẹ có thể nghỉ ngơi.”
“Thì mẹ cũng chỉ quanh quẩn trong nhà thôi chớ có biết đi đâu? Mẹ vẫn chưa rành đường trong thành phố ở đây.”
“Không, con sẽ dẫn mẹ đi chèo thuyền. Gần đây có cái hồ đẹp lắm.”
tháng 10, cây cối quanh hồ đã đổi màu lá thành các sắc vàng nhạt, cam rực rỡ, hay đỏ tím, mỗi cơn gió thổi qua là từng đợt lá thu lại lãng đãng rơi xuống mặt hồ.
Đàm Loan nắm tay giúp mẹ vợ Thu Thảo ngồi vào thuyền rồi chèo ra giữa hồ, cây cối hừng hực sắc lá thu bao phủ chung quanh hai người khi chiếc thuyền lướt giữa các đảo nhỏ. Trên trời, đừng đàn quạ bay xào xạc, gọi nhau làm náo động cả không gian tĩnh mịch.
“Mẹ có biết chuyện Ngưu Lang Chức Nữ không?”
“Biết chứ. Sao con lại hỏỉ?”
“Hai người yêu nhau nhưng không bao giờ được gặp nhau, ngoại trừ một ngày duy nhất trong năm, một ngày có nhiều quạ …”
“Đúng là mối tình buồn …”
“Nếu có hai người yêu nhau nhưng vì hoàn cảnh không thể trở thành người tình của nhau, liệu họ có thể có một ngày đặc biệt duy nhất trong năm để được yêu nhau không hở mẹ?”
“Mẹ không hiểu ý con,”
Thu Thảo không dám nhìn thẳng vào mắt Đàm Loan, môi nàng dường như hơi run run.
“Mẹ, chắc mẹ cũng đã rõ cả rồi. Bấy lâu nay con đã … yêu mẹ. Con yêu mẹ như yêu một người con gái …”
“Đừng nói thế Đàm Loan, mình không thể có tình yêu loạn luân như vậy!”
“Con hiểu điều đó. Mình không thể thoát vòng luân cấm của xã hội. Vậy có thể nào chúng mình có được một ngày trong năm, một ngày duy nhất mà thôi, để mình làm người yêu của nhau được không?”