VN88 VN88

Đọc truyện less loạn luân mới nhất mẹ của tôi

“Thưa bà, xin cho hỏi có phải bà là Vũ Thùy Hạ không ạ?”
“Dạ vâng, chính tôi đây,” người thiếu phụ trả lời.
“Tôi là nhà báo Lê Hưng của Dân Báo. Tôi nghe giới thiệu rằng bà là mẹ nuôi của anh Đàm Loan. Bà có thể chia sẻ với các độc giả ái mộ anh Đàm Loan một số kỷ niệm đáng nhớ về anh ta được không ạ?”

Thùy Hạ nhoẻn miệng cười, đôi má lúm đồng tiền làm nàng duyên dáng lạ kỳ. Thùy Hạ trả lời với một giọng Huế thật dịu dàng:
“Thật tình tôi không biết phải kể gì, chỉ biết rằng tôi rất xúc động khi đến đây hôm nay.”
“Bà có thể cho biết bà nhận anh Đàm Loan làm con nuôi trong hoàn cảnh nào không?”

“Được chứ. Vào năm 1985, khi đó tôi đang ở trại tị nạn Thái Lan, làm thông dịch viên cho các phái đoàn, thì có vị Mục Sư Mỹ dẫn tôi đến gặp một cậu bé 13 tuổi. Cậu ta bị lạc mất mẹ khi hai người đang cố chạy thoát qua biên giới Thái-Miên. Ai cũng nghĩ có lẽ mẹ cậu đã chết trong rừng vì không tìm được tên bà ta trong các trại tị nạn. Cha cậu ta thì đã đi đường biển trước đó ít lâu nhưng cũng biệt tâm, không biết ở đâu. Tôi thấy tội nghiệp quá nên mới nhận cậu làm con nuôi, mặc dù tôi chưa bao giờ lập gia đình. Cậu bé đó chính là Đàm Loan bây giờ. Qua Mỹ mấy năm đầu, tôi đi làm cho các hãng điện để nuôi cậu ta ăn học. Năm lên 18 thì Đàm Loan được nhận vào Đại Học Berkeley với học bổng toàn phần. Lúc ấy tôi mới đi học lại để lấy một mảnh bằng cho bản thân.”
“Mẹ à, anh Loan đến kìa,” cậu bé đứng bên cạnh Thùy Hạ kéo tay bà.

Bạn đang đọc Truyện les loạn luân mới nhất mẹ của tôi

Nội dung dành cho người trên 18 tuổi
VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.