Lúc ấy, ông Trần Phúc Dư bỗng từ bên trong bước ra và bước nhanh đến gần Đàm Loan và Hanah.
“Xin lỗi, cô có phải là Kim Xuân Mai không?”
Đàm Loan nhíu mày ngạc nhiên trong khi Hanah trân trân nhìn ông Phúc Dư như thể không còn tin được mắt mình.
“Trời ơi! Phúc Dư! Kim Xuân Mai đây! Bấy lâu nay anh ở đâu? Anh có biết là Huỳnh Dương Nhiệc nó đã đau khổ bao nhiêu năm nay không?”
Đàm Loan càng sửng sốt, quay qua nhìn cha:
“Ba, ba có quen Hanah hả?”
“Dĩ nhiên! Đây là dì Kim Xuân Mai. Dì là người Đại Hàn nhưng ngày xưa là bạn rất thân của mẹ con khi còn học trung học. Khi ba mẹ sinh ra con thì mẹ đã nhờ dì làm mẹ đỡ đầu cho con.”
Đàm Loan để ý thấy Hanah tái mặt và có vẻ choáng váng. Đàm Loan cũng sửng sốt không kém. Không ngờ định mệnh lại xui khiến cho nó đi vào đường tình cảm xác thịt tội lỗi đến nổi có con rơi với với mẹ nuôi, mẹ vợ, mẹ kế, rồi bây giờ cả mẹ đỡ đầu nữa.
“Vậy Dương Nhiệc bây giờ ở đâu?” ông Phúc Dư hỏi.
“Ở đây …” Hanah nói như mất hồn : “Nói vậy Phúc Dư là cha của Duanne hả? Duanne là con của Dương Nhiệc?”
“Trời ơi! Tôi đã hoài công tìm mẹ tôi suốt hơn chục năm nay! Tưởng đến chết sẽ không bao giờ gặp được mẹ rồi chớ!” Đàm Loan thốt lên.
“Tôi cảm thấy hơi mệt, chắc xin phép vào restroom một chút,” Hanah nói như muốn khóc.
“Cho tôi xin số phone của Dương Nhiệc được không?”
Phúc Dư hỏi trước khi Hanah quay lưng bước đi.
“Dương Nhiệc mới từ Úc qua và đang ở tại hotel này. Tôi vừa nói chuyện với nó trước khi đến đây nên mới đến trể, số phòng 305.”